Tôi – phải là tôi!

Tác giả: coaynoi
Đăng ngày: 08/09/2006
Lần cập nhập cuối: 01/01/2021

Cày cục mãi thì được chấp nhận vào Công ty phần mềm tiếp thị thể thao SMS. Kế hoạch của Tú vào năm tới là ngồi vào chiếc ghế project manager và vào năm 28 tuổi, anh phải có một công ty phần mềm lớn mạnh cho riêng mình.

 

Thẳng thắn, ấy là yếu tố đầu tiên khá thú vị trong câu chuyện của Tú: “Ba tôi là Tổng Giám đốc Công ty cổ phần văn hoá Tân Bình (Alta), mẹ là Chủ tịch hội đồng quản trị trường THPT dân lập Nhân Văn. Ba mẹ tôi đã bắt đầu từ hai bàn tay trắng, bằng sự cố công, cố sức và lòng nhiệt thành của mình mà gầy dựng từ một cửa hàng nhà nước rất nhỏ.

 

Tôi luôn tự hào vì ba mẹ mình là người sáng tạo, biết dựa vào quy luật kinh doanh mà phát triển, tôi càng tự hào bởi ba tôi chưa bao giờ lấy xe công đưa rước con mình đi học.

 

Bạn có bao giờ thấy một tổng giám đốc đi làm bằng xe ôm chưa? Bạn có bao giờ thấy một chủ tịch hội đồng quản trị nhà trường xuống bếp thái thịt, rửa rau… cho học sinh hàng ngày chưa?

 

Tôi không nói về vật chất, bởi rõ rồi, chỉ nói về mặt tinh thần, kinh nghiệm xử lý công việc, điều hành công ty của ba mẹ… là tiền đề rất tốt về sau này cho tôi. Cái tôi cần rèn luyện là khả năng chuyên môn, những quyết định trong từng đường đi nước bước của mình sau này.

 

Tôi đã chọn một việc làm bình thường và cạnh tranh bình thường với tất cả mọi người. Tôi tự bộc lộ mình qua công việc và cảm thấy bình thường khi cho đến giờ này mình còn phải phấn đấu vào vị trí project manager vì chắc mọi người đánh giá tôi chưa đủ kinh nghiệm. Vậy thôi, tôi không dựa vào ai trong công việc, ngoài chính bản thân mình. Vâng, dù tôi có thể là … “quý tử”!”.

 

Cơ hội và quyết định

 

Trước đây, cơ hội du học đến với bạn như thế nào?

 

Gia đình mình có điều kiện cho mình đi du học.

 

Vui lòng nói một chút về những khoá đào tạo, những bằng cấp và những môi trường bạn đã trải qua ở nước ngoài.

 

Bằng: Bachelor of Science Specialization in Computing Sciences, trường: University of Alberta, Canada. Mình được học một trường công khá nổi tiếng của Canada.

 

Khi quyết định về Việt Nam, bạn đang có một cơ hội nào khác không? Nếu có, bạn đã từng phân vân giữa về và ở lại như thế nào? Bạn bè của bạn đã quyết định thế nào?

 

Trước khi về nước, mình đang làm cho trường, đã hoàn tất xong một đề tài nghiên cứu, mình được đề nghị tham gia tiếp vào dự án thứ hai thì mình từ chối và trở về Việt Nam.

 

Bạn bè Việt Nam đi du học ở Canada cũng không nhiều, nhưng rất ít nghe nói học xong sẽ trở về nếu có được việc làm ở bên đó, cụ thể hơn là từ lúc mình về rất nhiều người hỏi mình một câu: “Tại sao quay trở về?”

 

Trong ý tưởng bạn, ngoài mớ hành lý, bạn nghĩ mình đã mang được gì về sau những năm du học?

 

Nhiều lắm… nhiều nếp nhăn… già đi. Khả năng học hỏi, có lẽ đó là điều quý nhất.

 

Hãy nói về cảm giác thật của bạn khi đầu tiên bước chân ra một nước phát triển hơn nước mình. Lúc ấy, bạn muốn điều gì nhất?

 

Tự hỏi mình tại sao người ta phát triển hơn mình, và mình gần như đã có câu trả lời.

 

Công việc ngày trở về

 

Và bạn đã bắt đầu mọi việc tại Việt Nam như thế nào? Có một kế hoạch “hoành tráng” nào dành cho nó không? Công việc hiện nay của bạn có nằm trong kế hoạch ấy?

 

Về nước, ổn định xong thì đi xin việc. SMS và TMA solutions gọi phỏng vấn đầu tiên và có kết quả nhanh nhất sau khi về nước, và mình đã chọn SMS, làm ở trong SMS cho đến bây giờ… Kế hoạch thì nhiều lắm, cũng ráng để không bị bể kế hoạch… Thì mọi thứ đều nằm trong kế hoạch mà! (cười).

 

Một ngày làm việc của bạn diễn ra như thế nào? Điều gì tạo động cơ để có thể làm việc nhiều hơn?

 

Mình làm từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa viết chương trình giúp ba mình một ít, rồi đi làm từ 2 giờ chiều tới gần 11 giờ đêm ở SMS. Mình cũng muốn làm nhiều hơn chứ, nhưng sức người có hạn, thời gian cũng có hạn luôn!

 

Bạn đánh giá công việc hiện nay của mình ra sao? Điều gì khiến bạn cảm thấy tự hào về công việc này?

 

Mình rất yêu thích công việc hiện tại, môi trường làm việc rất tốt, mình cũng có những đồng nghiệp Việt Nam (được đào tạo trong nước) rất giỏi, rất nhiệt tâm, đó cũng là một niềm tự hào của mình trong công việc. Những điều đó cũng đủ tạo niềm đam mê rồi.

 

Khó khăn đầu tiên mà bạn vấp phải khi trở về làm việc ở Việt Nam là gì?

 

Mình cũng không gặp khó khăn gì nhiều, vì có gia đình ở đây… Mình cũng sợ là khó kiếm được việc làm ưng ý, mình cũng nộp đơn vào nhiều công ty; qua quá trình xin việc, rõ ràng một điều là công ty nước ngoài họ nhanh nhạy với việc tiếp cận người đi xin việc hơn những công ty trong nước.

 

Để chọn 3 từ để nói về mình, bạn sẽ chọn những từ nào?

 

“Chưa bằng ai”.

 

Câu nói mà bạn thích được nghe nhất là gì?

 

“Hôm nay nghỉ, đi chơi!”

 

Việc đầu tiên bạn làm ngay khi về nhà sau giờ làm việc là gì?

 

Bật máy vi tính.

 

Nếu đột nhiên có 10 phút rảnh rỗi trong giờ làm việc, bạn làm gì nhỉ?

 

Đọc báo điện tử.

 

Chúng tôi muốn nói một chút về câu chuyện ước mơ: ước mơ nghề nghiệp đầu tiên của bạn có dính dáng gì đến công việc hôm nay? Nếu được mơ ước lần nữa, bạn có nghĩ mình sẽ trở lại từ đầu để thay đổi tất cả?

 

Nghề nghiệp hiện tại cũng chính là ước mơ nghề nghiệp của mình, không hẳn giống 100% nhưng mình mãn nguyện lắm rồi.

 

Trên đường đi của mình, sự nản lòng hay đến với bạn lúc nào nhiều nhất? Và thường ý nghĩ đầu tiên để chế ngự sự nản lòng của bạn là gì?

 

Lúc khó khăn, cố gắng nhiều thành quả đạt được không có, sự nản lòng sẽ đến… Chế ngự sự nản lòng thì tự hỏi “mình đã cố gắng hết sức chưa?”

 

Có bao giờ bạn thấy mình là kẻ nghèo nàn hoặc tội nghiệp nhất trên đời này?

 

Không bao giờ, mình nghĩ ngược lại “mình rất là may mắn, và phải biết tận dụng sự may mắn ấy”.

 

“Phía trước là bầu trời” – đó luôn là cách nghĩ của người lạc quan, giả sử bạn cũng nghĩ thế – thì phía trước các bạn hiện giờ, “bầu trời” ấy như thế nào?

 

“Phía trước đâu phải là bầu trời. Phía trước là đường đi mà, có nhiều đường đi tới phía trước lắm… nhìn bầu trời nhiều khi mình sẽ quên bước đi…” – hy vọng sẽ trả lời được câu hỏi của bạn.

 

Theo Benjamin N.Khám Phá

Exit mobile version