Tôi cũng đã từng suýt…bỏ học!

Tác giả: coaynoi
Đăng ngày: 11/12/2009
Lần cập nhập cuối: 15/04/2021

Em trong câu chuyện ấy mồ côi cha mẹ từ bé, còn tôi thì may mắn vẫn còn vòng tay của ba má. Nhưng thời điểm đó, nhà tôi có đến sáu anh em. Ba má tôi là những nông dân chân lấm tay bùn. Bởi vậy, chuyện cho cả sáu đứa con ăn học nên người gần như là điều không thể.

Quê tôi là một làng nhỏ ở Tiền Giang với những cánh đồng lúa tít tắp trải dài và con sông hiền hòa uốn quanh. Người dân quê tôi quanh năm chủ yếu sống bằng nghề làm ruộng. Tôi là con cả trong nhà nên biết ba má gửi hi vọng vào mình nhiều lắm. Tôi còn nhớ rõ, thời điểm đó tôi luôn ước ao sẽ trở thành bác sĩ. Quê tôi không có bệnh xá. Tôi tự hứa với bản thân, nhất định sẽ phải học, rồi trở thành một bác sĩ khoát áo blouse trắng để xoa dịu phần nào những thiệt thòi của người dân ở làng mình.

Thấy tôi quyết tâm học, ba má tôi càng cố gắng làm việc nhiều hơn để lo cho tôi. Hồi đó, tôi chỉ có duy nhất một chiếc áo trắng. Mỗi ngày đi học về là lật đật mang áo đi giặt rồi đem phơi liền để ngày hôm sau kịp có một chiếc áo trắng sạch sẽ đến trường. Nhưng mặc lâu quá nên chiếc áo cũ dần, bắt đầu ngả vàng và có những vết thâm kim lấm tấm đen. Những lúc ấy, mỗi lần giặt áo, hay mỗi lần chơi thả diều trên đồng, nhìn những cánh diều bay vút cao, tôi cứ gửi cả ước mơ của mình theo đó: Mơ đến lúc nào đó, mình và các em đều có được những chiếc áo thật tinh khôi để đến lớp. Mơ mọi cô cậu học trò trên đời sẽ không phải mặc chiếc áo ngả vàng nữa, thay vào đó sẽ là những chiếc áo trắng tinh để tự tin hơn.

Tôi lớn lên cùng với giấc mơ mãnh liệt về những chiếc áo trắng như thế. Nhưng nhà có sáu anh em, ai sẽ được tiếp tục mặc áo trắng để đi hết con đường học vấn! Muốn “đầu tư” cho đứa này thì phải “hi sinh” đứa khác, chứ ba má tôi làm sao lo xuể cho hết cả sáu đứa. Đã có lúc tôi nghĩ hay là mình bỏ học để nhường cho các em. Mình lo cho các em ăn học trước rồi sẽ tính sau… Nhưng cả nhà tôi không đồng ý. Mọi người đều muốn tôi học vì tin tôi đủ bản lĩnh để có thể trở thành bác sĩ. Hai em kế tôi nghỉ học nửa chừng để nhường cho anh, với ao ước một ngày nào đó được thấy anh mặc trên người chiếc áo blouse trắng, màu trắng thanh khiết sẽ đánh dấu một sự khởi đầu mới cho làng quê tôi, cho gia đình tôi và cho chính cuộc đời tôi.

Nhưng rồi định mệnh đẩy đưa, trong một dịp tình cờ, tôi thử thi vào trường Nghệ thuật Sân khấu II và trúng tuyển! Có lẽ cũng là do “duyên nợ”. Tôi chính thức chọn con đường nghệ thuật và càng lúc càng cảm thấy mình đam mê nhiều hơn và thích hợp với con đường ấy nhiều hơn. Đến giờ, tôi vẫn chưa hối hận về quyết định ngày đó của mình, dù rằng màu áo blouse trắng vẫn là một ước mơ đâu đó mãi trong lòng.

Quay lại chuyện cô bé trong trên báo. Cô bé ấy cực thế nào thì thời sinh viên của tôi cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt thế ấy. Không dám xin tiền ba má vì biết ba má không có, tôi cố gắng vừa đi học vừa đi kiếm việc làm thêm. Nhưng kiếm việc ở Sài Gòn không hề dễ dàng, nhất là đối với một cậu học trò nhà quê không có nổi chiếc xe đạp như tôi. Nghe bạn bè mách bảo, cứ hai, ba giờ sáng tôi đi bộ đến chợ hoa quả. Giờ ấy, xe chở hoa quả tươi từ Đà Lạt về đổ cho các mối. Tôi xin làm chân bốc vác hoa trái thuê cho các xe, và các nhà đại lý. Tiền công rẻ mạt. Nhưng nhiều người tốt, biết tôi còn đi học nên thương, cho cả hoa quả và rau tươi về nấu ăn.

Những năm tháng ấy thật cơ cực. Nhưng chính sự cơ cực đã làm nên sự mạnh mẽ, quyết tâm trong tôi, đã nuôi ước mơ tôi lớn dậy. Ngày bắt đầu khẳng định được mình trong những vai diễn, bắt đầu được báo chí nhắc đến, tồi cầm những tờ báo mà muốn ứa nước mắt. Giờ thì tôi có thể mua cho mình bất cứ chiếc áo nào mình thích, có thể lo cho gia đình, cho các em. Thế nhưng, mỗi lần khoác lên người một chiếc áo sơ mi trắng hay nhìn thấy một bóng áo trắng trên đường, tôi lại thấy nao lòng.

Đọc tâm sự của cô bé mồ côi đang ngần ngừ muốn bỏ học, thấy em như chính tôi ngày xưa vậy. Nhưng tôi tin là em sẽ không phải bỏ học. Vì tôi biết tôi và nhiều người khác rất sẵn lòng để giúp em. Đơn giản như việc tham gia vào cuộc thi “Ấn tượng trắng tinh khôi” do Viso tổ chức để góp vào quỹ Ngăn dòng bỏ học để giúp các em học sinh có nguy cơ bỏ học giống như em.

Và tôi cũng muốn nói với em là: Hãy tự tin lên, hãy vươn lên và vượt lên chính mình. Với chiếc áo dài trắng tinh khôi và những ước mơ mãnh liệt của chính em, tương lai phía trước của em sẽ rộng mở; vì vậy đừng bao giờ bỏ cuộc. Mọi người sẽ không chỉ đứng nhìn, tất cả mọi người sẽ luôn đồng hành cùng em. Cố lên một chút, chấp nhận những thử thách gian nan hiện tại để tiếp tục đến trường. Tôi tin một ngày nào đó em cũng sẽ có những khoảnh khắc giống như tôi: tràn nước mắt, nhưng không phải những giọt nước mắt tủi thân nữa mà là những giọt nước mắt hạnh phúc khi mình thành công, khi mình vẫn giữ được màu áo trắng muốt tinh khôi như khao khát thuở nào…

Hãy cùng cảm nhận hàng ngàn khoảnh khắc ấn tượng trắng tinh khôi được chia sẻ trên website http://www.viso.vn/ để giúp đỡ các em học sinh nghèo, có nguy cơ bỏ học.

Exit mobile version