Một ngày thu, bầu trời thì trong và nắng rực rỡ như óng mật… tất cả các cửa sổ trong căn phòng bé xíu và vô cùng đơn giản vừa dọn đến của hai mẹ con chị, nắng òa vào sáng bừng cả những góc nhỏ yên lặng nhất. Chị ngồi trên chiếc ghế mây có tấm thảm lót màu đỏ, đôi tay tạm rời bỏ chiếc điện thoại máy tính, rời bỏ chiếc bút từ, giờ trở nên thừa thãi, ríu vào nhau trong buổi sáng bình yên.
Tôi chưa bao giờ thấy nhà báo Thu Uyên trong một khoảnh khắc bất chợt như vậy. Trong câu chuyện mà chị cho là nhạt nhất (đó là câu chuyện kể về chị) chị nói, chị đã sống, đã đi trên những nẻo đường khác nhau, đã mày mò, khám phá, đã may mắn thành công, hay nhiều lúc thất vọng tràn trề, thì chị cũng chưa từng bao giờ nghĩ mình phải tạo ra một chân dung của mình thật khác lạ, thật đặc biệt.
Chị cứ hồn nhiên như thế sống đến tận cùng của bản năng từ khi chị sinh ra cho đến… lúc này (cười).
Mà cái bản năng sống của chị, những người xung quanh chị chưa nói là người thân ruột thịt thì đã thấy nó mạnh đến chừng nào, quyết liệt và gai góc đến chừng nào.
Hình như cái bản năng đó ở trong một người đàn bà có vẻ ngoài bầu bĩnh, nhỏ nhắn từa tựa như “búp bê” xinh đẹp của chị khiến cho người đối diện không khỏi ngỡ ngàng không tài nào nắm bắt nổi.
Chị không phải là người sở hữu một gương mặt cá tính. Trong đám đông chị lẫn vào muôn người. Có cảm tưởng như ở chị cái gì cũng tròn đầy, đôi mắt, môi, má, và những gì tạo hóa cho người phụ nữ… tất cả đều đầy đặn.
Thế nhưng, bứt phá sau dáng vẻ yên lành kia là một tâm hồn dữ dội đến lạ lùng. Một đầu óc luôn luôn vận động với những dự định, tìm tòi và khao khát khám phá. Một người phụ nữ năng động, không biết ngồi yên một chỗ, không bằng lòng với những gì mình gặt hái được. Cảm giác trong chị luôn bùng cháy những dự định, ước muốn với một sự vận động không ngừng nghỉ, sự vận động mà tôi dám chắc không phải là người phụ nữ nào cũng dám thử nghiệm.
Là con gái độc của một gia đình trí thức tiêu biểu, chị sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, tốt nghiệp Học viện Quan hệ quốc tế Moskva. 6 năm tu nghiệp ở nước ngoài, tuổi trẻ lãng mạn, mơ mộng với bao dự định lớn lao, chị trở về nước với một hành trang gần như xa lạ so với tình hình thực tế của nước so với lúc bấy giờ.
Thế là trước khi trở thành một “ngôi sao nổi tiếng” bình luận thời sự quốc tế trên Đài truyền hình Việt Nam trong suốt hơn một thập niên, Thu Uyên đã từng có một quãng thời gian dài lang thang tìm việc ở Hà Nội. Đó là giai đoạn khó khăn của chị. Đầu tiên, chị được nhận vào làm trợ lý giám đốc cho một công ty xuất nhập khẩu ngoại thương. Chuyến công tác đầu tiên của chị là đi cùng với Tổng Giám đốc công ty về Hải Phòng thu mua sắt vụn.
Thất vọng tràn trề, chị rời bỏ cơ quan xuất nhập khẩu và lang thang đi thử việc ở viện nghiên cứu. Công việc thử nghiệm đầu tiên của chị là được giao đề tài nghiên cứu về nền tài chính Thái Lan. Lại hăm hở, rồi lại thất vọng. Cuối cùng, dựa vào những tài liệu cóp nhặt vụn vặn, chị cũng hoàn thành được ba mươi trang viết. Cái đề tài đó được in ở một chuyên san của Viện Quản lý Trung Ương. Nhưng thất vọng vẫn hoàn thất vọng bởi chị đã tự xấu hổ với chính mình với cái gọi là đề tài nghiên cứu.
Năm 1989, đánh dấu một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của nữ nhà báo Thu Uyên. Chị được nhận vào làm công tác biên dịch ở Trung tâm Phim truyện của Đài truyền hình Việt Nam. Dường như sau những nỗ lực vượt bậc để không chịu thỏa hiệp với chính mình cuối cùng thì số phận cũng sẽ thôi không chơi trò ú tim với chị nữa khi dẫn dắt chị tới Đài truyền hình Việt Nam. Chị đã trở thành một nhà báo giỏi, một bình luận viên sáng giá, một ngôi sao truyền hình được hâm mộ bởi phong cách tự tin, bản lĩnh và cái cách mà chị đặt vấn đề.
Thế mà sau 12 năm gắn bó với Truyền hình chị đột ngột vắng bóng. Người ta không còn thấy một biên tập viên Thu Uyên với gương mặt búp bê, giọng nói là lạ ở âm sắc lảnh lót, có sức thuyết phục đến lạ lùng, với cách đặt vấn đề khá độc đáo ở mỗi câu chuyện quốc tế trong bản tin thời sự buổi tối nữa.
Có lẽ cho đến bây giờ, không ít người vẫn còn tiếc nhờ hình ảnh của chị, họ không thể quên được chị và tự hỏi tại sao không thấy chị trên màn ảnh nhỏ nữa.
Biết bao lời đồn thổi xung quanh chuyện chị rời bỏ truyền hình ra đi, trong đó không ít những thị phi của người đời thích thêu dệt câu chuyện làm quà.
Thu Uyên cười: “Tôi không hề có ý định nổi loạn đâu nhé, nếu mọi người thấy tôi thường xuyên thay đổi công việc. Một khi bạn không còn cảm thấy công việc mà bạn đang hết lòng hết dạ theo đuổi đủ sức để say mê bạn nữa thì bạn sẽ làm gì. Tôi không biết thỏa hiệp với chính mình đâu. Nói thật tôi là người bướng bỉnh, đã không thích thì không thể ép mình và đã thích thì dù biết con đường mình sẽ dấn thân sẽ có chông gai đến đâu tôi cũng muốn thử sức”.
Thế rồi việc Thu Uyên trở thành người của Công ty Phần mềm và Truyền thông VASC và được mời về làm Giám đốc Trung tâm VASC Orient thực sự bất ngờ với những ai yêu quí chị. Việc đứng ra để xây dựng một tờ báo mạng điện tử ngang tầm với bất kỳ một website nào trong mạng lưới thông tin toàn cầu là vấn đề thật không dễ dàng.
Phải nói một cách công bằng, nhà báo Thu Uyên – một trong số ít những người đầu tiên xây dựng tờ báo điện tử Vietnamnet. Làm việc ở Vietnamnet được hơn một năm, chị thi đậu học bổng Fulbright, quyết định sang Mỹ làm Master về báo chí và truyền thông đại chúng. Một năm cật lực, chị được đánh giá là thực tập sinh quốc tế xuất sắc nhất với tấm bằng Master loại ưu. Nhận hợp đồng 2 năm làm tư vấn truyền thông cho Tập đoàn các trường đại học và cao đẳng miền Trung California, nhưng chỉ sau nửa năm chị đã xin cắt hợp đồng để về nước vì… đã hết cái tò mò muốn biết.
Không trở về cơ quan cũ, Thu Uyên lại lặng lẽ tiếp nhận những lời mời làm việc ở những cơ quan khác, và lại lao đầu bắt tay vào những công việc mới mẻ, mà chị luôn là người đào xới để lắp đặt những viên gạch đầu tiên. Chị nhận lời mời của Tổng Biên tập Báo CAND – Chuyên đề ANTG về xây dựng tờ báo điện tử CAND, và tiếp tục trở về Đài Truyền hình Việt Nam theo lời đề nghị của Trưởng Ban truyền hình Cáp VCTV để phụ trách sản xuất chương trình.
Thế nhưng, xem ra bước chân của người phụ nữ tràn ắp dự định và công việc không dừng lại ở đó… Trong một buổi sáng mùa thu bình yên đầy nắng, chị nói với tôi về những ý tưởng, những ấp ủ mới.
Tuy nhiên, chị không chịu tiết lộ lên báo, bởi lẽ: “Mình muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo kẻo rồi nói trước bước không qua. Có lẽ trong gần hai năm vừa rồi, là quãng thời gian vô cùng hạnh phúc của mình trong công việc. Mình phải cảm ơn Tổng biên tập Hữu Ước, người đã cho mình một công việc mà mình yêu thích, tạo điều kiện cho mình được làm việc được phát huy những khả năng của mình. Thú thật, có được một Tổng biên tập như ông ấy, là một may mắn lớn cho mình và các đồng nghiệp báo CAND – Chuyên đề ANTG”.
Thế nhưng, cả nơi chào đón và dành cho chị một không gian tốt như vậy cũng không ghìm cương được con ngựa bất kham. Chị đã cất bước ra đi, không phải là đâu đó có một công việc chị thích ở Hà Nội, mà chị đã thay đổi chính cả không gian sống mà hơn nửa đời chị đã gắn bó. Hà Nội lâu nay mất hút chị.
Chị đang ở TPHCM với chương trình talkshow trên VTV1 “Tại sao không?”. Chị muốn là người đầu tiên gõ cửa và bước vào một căn phòng mới. Chị muốn là người sắp đặt, tạo dựng mọi thứ mà chị thích. Dẫu phía trước là núi cao, nhiều vực thẳm cũng cam lòng.
Chị không muốn nói về gia đình nhiều, nhưng chị nói về con gái mình với niềm tự hào không che nổi. Tôi hiểu, có người phụ nữ nào không mong muốn một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa. Nhưng dường như mỗi người sinh ra đều đã có số phận. Có lẽ một lúc nào đó, được sự đồng ý của chị, tôi sẽ viết lại về chị, người đàn bà nổi tiếng và đằng sau số phận…
Theo An ninh Thủ đô