Xuyên qua những con phố dài, xuyên qua những con ngõ nhỏ và xuyên qua cả những giấc trưa oi nồng, vắng lặng của phố phường Hà Nội, những chiếc xe và tiếng còi quen thuộc xuất hiện như một que kem mát lạnh, mời chào. Làm gì có đứa trẻ con nào ngủ được yên khi nghe thấy những âm thanh mời gọi ấy. Khi tiếng còi ngày một rõ hơn thì cũng là lúc cả những đứa đã thiu thiu ngủ, cả những đứa chẳng bao giờ chịu ngủ trưa như tôi nhất nhất đều nhỏm dậy, hồi hộp cho tới khi chiếc xe đi đến, rồi đi qua và thứ âm thanh phát ra từ những chiếc còi tự chế cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi mất hút mới chịu nghe lời dỗ của mẹ của bà mà nằm xuống cho hết giấc ngủ trưa.
Ba nói với tôi rằng, món kem đầu tiên của nhân loại là những cốc nước hoa quả bị đóng băng của một ông vua Trung Hoa. Tôi không biết có phải vậy không, chỉ nhớ món kem đầu tiên trong thời bao cấp ở Hà Nội mà tôi được ăn đó là thứ nước gì đó vàng vàng đựng trong những chiếc túi nilon bằng 3 ngón tay để trong tủ lạnh đông cứng, muốn ăn phải cắn một góc và mút chùn chụt cho tới khi thứ nước đá lạnh ấy tan hết.
Những đứa trẻ con cùng tuổi hoặc hơn một chút, có lẽ không ai không nhớ tới thứ “kem” đặc biệt ấy cùng mùi vị và cả cái lạnh tê cứng chân răng. Đó là thứ kem bán rong mà những lần được ba mua cho tôi đều reo lên “Con thích kem này nhất”. Tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, tôi đâu biết được rằng sau những tiếng reo con trẻ ấy là đôi mắt rưng rưng của ba. Chỉ tại ba nghèo…
Bây giờ, muốn ăn kem chỉ cần bước ra khỏi cửa là có đủ loại kem Pháp, Ý nhưng ở Hà Nội này, trong số những loại kem ngon nhất, có lẽ kem Tràng Tiền vẫn giành vị trí độc tôn. Không rõ vì thói quen hay vì cái hương vị khó có thể chối từ của kem Tràng Tiền mà bất kể dù đông hay hè, dù nắng hay mưa, hàng kem vẫn chẳng bao giờ vắng khách. Cả người lớn, cả trẻ con, người ta ăn kem, thưởng thức cái mát lạnh, ngầy ngậy của kem Tràng Tiền có lẽ không chỉ đơn thuần coi nó là thức quà để mà giải nhiệt. Hơn thế nữa, họ đã biết trân trọng một thứ hương vị của con người Hà Nội.
Ngày bé, chỉ cầm cây kem trên tay là tôi đã cảm thấy vị mát lành của nó. Dù chỉ là cái vị ngòn ngọt của thứ nước đá thời bao cấp hay là hương thơm ngầy ngậy, bùi bùi, ngọt mát của cây kem Tràng Tiền chính hiệu thì cũng đều nhắc tôi nhớ về những háo hức thời thơ bé, những kí ức đẹp đẽ và yên bình của Hà Nội ngày xưa.
Có bao giờ cầm một que kem trên tay bạn suy nghĩ về thời gian và cuộc sống? Một que kem cũng như thể thời gian cô đọng lại, mang đủ đầy những hương vị của thế gian. Nếu như ta biết thưởng thức, thì thay vì gặm nhấm khối kem lạnh lẽo, ta sẽ thấy nó hoà quyện vào trong ta. Mát lạnh, ngọt ngào…
Theo Ngọc LinhTravellink.vn
Xem thêm về các món ngon và những điểm đến thú vị tại Hà Nội |