Người ta thường nói con gái quan trọng là phải xinh, thậm chí không cần quá thông minh, nhưng chỉ cần ngoại hình đẹp là được. Với những người không xinh, thậm chí xấu thì có lẽ đó là một nỗi bất hạnh thực sự.
Tôi học giỏi, tự lực, nhanh nhẹn, có công ăn việc làm ổn định, thậm chí kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng từ khi có nhận thức đến giờ, lúc nào tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi mình không có được nhan sắc ưa nhìn. Dáng người tôi thô kệch, làn da ngăm đen, đường nét cũng chẳng dịu dàng nữ tính. Mỗi lần nhìn mình trong gương, tôi lại thở dài vì thấy mình thật xấu xí.
Mặc dù đã tìm cách khắc phục bằng việc ăn mặc, trang điểm nhưng phải thừa nhận ngoại hình của tôi không thể khiến nam giới có cảm tình được. Tôi cố gắng sống tốt, tử tế, để bù đắp cho thiếu hụt đó của mình.
25 năm tôi chưa từng có mảnh tình đúng nghĩa, phần lớn là đơn phương trong im lặng. Thế rồi cuộc đời trái ngang thế nào lại để tôi và anh gặp nhau. Chúng tôi quen biết khi mà anh lâm vào cảnh nợ nần túng thiếu do làm ăn thua lỗ.
Bao nhiêu vốn liếng của gia đình đều dồn cho anh, nhưng anh thất bại trong kinh doanh. Tôi yêu thầm anh nên đã quyết định dùng tiền để giúp đỡ anh. Và rồi sau đó, không biết vì cảm động, vì mang ơn hay vì muốn lợi dụng tôi, anh đã nhận lời yêu tôi.
Khốn khổ một nỗi, anh lại quá đẹp trai, còn tôi thì xấu xí. Yêu nhau, cả hai đứa tôi đều ngại công khai.
Mọi thứ diễn ra êm đềm trong khoảng 1 năm. Sang đến năm thứ 2, tôi bắt đầu thấy anh có biểu hiện chán mình. Tôi tìm mọi cách để giữ chân anh, trong có có cách dùng “chuyện ấy”.
Chúng tôi sống với nhau như vợ chồng. Thế rồi anh cũng bị cuốn vào chuyện chăn gối với tôi nên khó lòng dứt ra được. Tôi cố gắng bằng mọi giá để ngăn anh không đến với người con gái khác. Nhưng tuổi thanh xuân của tôi cứ thế trôi đi, tình yêu của tôi giờ thường chỉ là những đêm bên nhau, thỏa mãn cái nhu cầu sinh lí của anh. Anh chưa từng nói một lời yêu tôi, cũng không đả động gì đến tương lai sau này.
Và rồi, đêm hôm đó, sau khi tôi thiếp đi vào giấc ngủ, anh tỉnh dậy. Tiếng chuông điện thoại của anh khá lớn, khiến tôi giật mình. Tôi đã tỉnh, nhưng vẫn nằm im nghe anh nói chuyện.
Người gọi đến là chị gái anh, chị ấy hỏi về việc vợ con. Bạn trai tôi chẹp miệng: “Cũng có một cô, yêu cũng 3 năm rồi, nhưng nói thật, em chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy nó làm vợ. Nó cũng tốt, nhưng phải cái tội xấu quá. Nhìn nó em chẳng có chút hứng thú nào. Nhưng giờ chưa có ai, mà nói thật, nó cũng chiều em, muốn gì được nấy, thế nên em cũng cứ duy trì, chẳng biết kéo dài được bao lâu… Em cũng thương vì nó tử tế, lại ăn nằm với nhau như vợ chồng, nhưng nghĩ sống cả đời bên vợ xấu thế cũng chán. Em còn phân vân quá”.
Nghe những lời đó từ miệng anh thốt ra mà tim tôi đau thắt lại. Tôi yêu anh, nhưng anh lại chưa từng yêu tôi thật lòng ư? Chả nhẽ vì xấu, mà cả đời này tôi sẽ không có tình yêu. Từ hôm đó đến giờ, tôi đang nghĩ rằng mình sẽ quyết tâm chia tay anh ta dù có ế đến già đi nữa. Tôi không muốn bị bỏ rơi một cách phũ phàng hay sống trong sự thương hại.
Theo VOV.vn