Sốc vì yêu phải nàng “đầu gấu”

Tác giả: coaynoi
Đăng ngày: 13/06/2012
Lần cập nhập cuối: 14/01/2021

Thú thật là một thằng con trai, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ và nhục nhã khi viết ra bài này. Có thể nhiều người sẽ nói tôi nhu nhược và hèn lắm. Nhưng biết sao được, trời sinh ra tính cách tôi đã thế. Tôi càng không đủ bản lĩnh và cũng không nỡ nào giơ tay đánh lại người yêu mình…

 

Từ khi mới quen và yêu em, tôi đã biết em là người con gái có cá tính mạnh mẽ. Khác với những cô gái thích để tóc dài và mặc những bộ trang phục nữ tính, yểu điệu, em lại rất đơn giản chuyện hình thức.

 

Lúc nào tôi cũng thấy em mặc áo phông rộng thùng thình và đi giày thể thao. Chỉ cần nói chuyện với em một lần là tôi đã thấy rất ấn tượng. Cách em nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, nhiều khi em còn nói hơi to khi phấn khích và sau đó thì bật cười một cách vui vẻ.

 

Một số người sẽ nói con gái ăn to nói lớn là hơi vô duyên nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi còn cảm thấy hứng thú và thích nói chuyện với em hơn nữa kìa. Tôi nhớ trong thiệp sinh nhật lần đầu tiên dành cho em, tôi đã viết: “Chúc em luôn vô tư, hồn nhiên và sống đúng với cá tính của mình như thế nhé. Anh rất thích điều đó từ em”.

 

Nhưng thật tiếc rằng, yêu em được một thời gian, tôi không còn thấy đó là nét duyên ngầm hay cá tính của em là đáng yêu nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy bạn gái mình ngày càng quá đáng, “bà la sát” đến mức tôi không thể chịu nổi.

 

Cách trêu đùa thái quá của em nhiều khi khiến tôi rất khó chịu. Em có kiểu trêu là vỗ vào mặt người khác. Khổ nỗi những cái vỗ của em rất mạnh, nhiều khi tôi cảm giác như mình bị tát vào mặt vậy. Một hai lần tôi không để ý, nhưng cứ lặp đi lặp lại tôi cảm thấy bực bội lắm.

 

Tôi hỏi em: “Em làm gì vậy? Động tác này là có ý gì?” thì em trả lời: “Đây là vỗ yêu mà anh. Yêu lắm em mới làm thế đấy.” Thế rồi em lại cười khanh khách như thể tôi nói đùa, không có gì đáng bận tâm.

 
Tôi cảm thấy bạn gái mình ngày càng quá đáng, “bà la sát” đến mức tôi không thể chịu nổi. (ảnh minh họa)
 

Nhiều khi ngồi nói chuyện, cứ câu chuyện đến hồi cao trào là em lại đưa tay đập vào người tôi kèm theo volume được mở ầm ỹ. Khi thì nhéo vào bắp tay, khi thì em đấm thẳng vào đùi tôi. Tôi biết là em không cố ý đâu. Nhưng vài lần như vậy, tôi phải góp ý với em ngay: “Em đấm anh đau thế, là con gái mà em không nhẹ nhàng hơn với anh được à?”.

 

Thế là em lại đập vào lưng tôi cái bốp rồi nói: “Nhẹ thế này còn gì, anh yếu như sên ấy”. Nhìn em cười vui vẻ, tôi lại cho qua mọi chuyện. Chỉ biết rằng, yêu em được một thời gian thì tôi nhận ra người mình đầy vết thâm tím vì những lần “em không cố ý” ấy.

 

Dạo gần đây, tôi còn phải đau đầu hơn vì cách ăn nói bất lịch sự và hỗn hào của em. Một lần tôi đến đón em muộn, vì đang tan tầm nên đường tắc, em liên tục gọi điện giục tôi nhanh lên. Đang lái xe nên tôi tắt máy đi chỉ nhắn lại một chữ “ừ”. Thế mà thật không ngờ, em nhắn tin lại cho tôi bằng một giọng điệu du côn như dân anh chị: “Ừ cái thằng “…” mày, hẹn hò như thế đấy à”.

 

Khỏi phải nói tôi sốc đến ức nào. Lần ấy chúng tôi đã cãi nhau to, nhưng sau đó vì nhớ em, và vì em cũng xin lỗi nên tôi đã bỏ qua, cho rằng người yêu mình chỉ phổi bò thôi chứ cũng chẳng có gì.

 

Nhưng những lần cãi nhau khác, em liên tục gọi mày xưng tao với tôi. Tôi nói em ít tuổi xưng hô như vậy là hỗn, nhưng em bật lại ngay với lý lẽ bây giờ nam nữ bình đẳng, yêu đương làm sao phải phân biệt tuổi tác. Tôi sốc hoàn toàn vì không hiểu người yêu mình học ở đâu ra thói chợ búa, đầu gấu như thế.

 

Tôi chưa bao giờ đánh em, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ dùng bạo lực với em. Những điều tôi góp ý và nhắc nhở chỉ là mong em tốt lên, em không nghe thì tôi cũng đâu có làm gì được. Vậy mà không ngờ giữa chúng tôi còn dẫn đến động chân động tay vì em nghĩ rằng tôi đang ra lệnh và bắt ép em phải sống như ý tôi.

 

Một lần, chúng tôi tranh cãi nảy lửa. Tôi quá bức xúc vì sự hỗn láo của em và cũng lỡ mắng em nặng lời: “Con gái con lứa mà bố láo mất dạy như thế à. Bố mẹ em có biết dạy em không thế?”. Tôi vừa nói đến đấy thì em tát thẳng vào mặt tôi một cái đau điếng.

 

Tôi nhìn em, em cũng trợn mắt nhìn lại. Không những thế, ánh mắt em còn như thách thức lại tôi: “Có giỏi thì đánh lại xem”. Đúng là tôi không nỡ nào giơ tay đánh em thật. Đánh vào người em tôi còn không nỡ chứ nói gì đến tát vào mặt. Và như thế là tôi chịu, tôi nhịn em, tôi thua em rồi…

 

Ngay sau hôm đó tôi đã quyết tâm sẽ phải chia tay với em. Lỗi không phải do em, mà có lẽ do tôi đã không chịu nổi và không trị được cá tính quá mạnh ở em. Nhưng rồi 1 tuần sau em lại đến tìm tôi, vẻ mặt ngoan ngoãn và đầy hối lỗi. Em nói lời xin lỗi tôi và biết mình đã sai ở đâu rồi, từ nay vì tôi sẽ cố gắng sửa đổi. Em mong tôi hãy tiếp tục nhắc nhở và giúp em biết cách cư xử đúng mực hơn.

 

Thành thực mà nói khi nhìn thấy em lần đầu tiên dịu hiền với mình, tôi cũng cảm thấy mủi lòng và nghĩ hay là quay lại để thử xem em có thật sự vì tôi mà thay đổi. Nhưng cá tính của mỗi người thì khó mà cải tạo được chỉ trong một hai ngày. Nghĩ đến cái tát và thái độ của em hôm đó, tôi lại cảm thấy đau lòng và nhục nhã vô cùng. Là một thằng con trai mà tôi lại để bạn gái nạt nộ và đối xử với mình như vậy.

 

Tôi cũng không biết mình có đủ tự tin và sức chịu đựng để giúp em thay đổi hay không. Em hãy thử suy nghĩ xem liệu có người con trai nào chấp nhận yêu một cô gái “đầu gấu” như em?

 

Theo TTVN

Exit mobile version