Coi thường người khác
H.Hà (sn1987) vẫn còn bàng hoàng khi kể lại câu chuyện vô tình “đụng độ giang hồ” với một nhóm 9x ngoài đường. Đang đi bình thường trên phố, bỗng một hội tóc xanh đỏ lạng lách và tạt đầu xe Hà khiến cô bạn loạng choạng suýt ngã. Không chỉ Hà mà một số xe khác cũng loạng choạng, phải né vội vào hè đường. Bực mình, Hà “lỡ” buông vài câu trách hội kia đi kiểu gì kỳ thế, ngay tức thì, các 9x đầu xanh đỏ phanh kít xe lại.
“Con ch. kia bố mày đã làm mày ngã chưa mà quát bố mày. Các bố thích thì đi mà đ thích thì đâm vỡ mặt mày ra chứ không phải là va phải nữa đâu!” Cô bạn chỉ mới nạp được vào đầu câu thứ 1, chưa kịp mô tê gì thì một “đàn anh” dựng chân chống cái tạch giữa đường, quát “Lằng nhà lằng nhằng nhanh lên, còn con kia thích ý kiến gì thì bảo tao !”.
Tất nhiên là cô bạn ngậm tăm luôn. Hà kể lại chuyện này mà lòng vẫn không khỏi thắc mắc “Nhìn mặt chúng nó non choẹt, nhưng để “bật” lại thì tôi tin chắc cả đường lúc ấy không ai dám”.
Xe đạp “ruồi” BMX tưởng là phương tiện đi lại hữu hiệu cho teen, giờ đây lại thành nỗi lo sợ của người tham gia giao thông. Cô Hải Minh, giáo viên dạy Tiếng anh tâm sự, mỗi tối cô từ trường trở về nhà đều đi qua phố Lê Thái Tổ. Và tối nào cũng gặp hàng đoàn BMX của teen chạy ào ào ngoài đường.
Đi tràn sang đường xe máy, đua, chửi bậy ầm ĩ. Cô Minh đã choáng thật sự khi cô nhắc “Cháu đi gọn vào” và “các cháu” ấy ới nhau gào lên “Bà đi đường khác cho có lộc” (!?) Từ tối hôm sau, cô giáo vòng sang đường Hàng Bông, chấp nhận đoạn đường xa hơn nhưng… an toàn.
Liều lĩnh “coi trời bằng vung”
Việc 9x liều lĩnh, chửi người như hát hay, sẵn sàng dùng vũ lực để giải quyết vấn đề đã nhan nhản trên các báo. Không có lý do nào giải thích cho sự “hiếu chiến” của một thế hệ rất trẻ, rất mới, rất được ưu ái nhưng lại tưởng đó là điều nghiễm nhiên được hưởng, cho nên “thích thì tử tế, không thì xõa”. Đi ra đường chỉ cần ai đó chạm nhẹ đến mình là xù lông nhím đòi “tẩn” bằng được. Chính vì vậy, thế hệ lớn hơn một chút là 8x, lớn hơn rất nhiều là 7x và các bậc đáng tuổi cha mẹ họ đâm… sợ về sự an toàn của mình trong một dịp không may nào đó đụng phải họ.
Những ai có mặt tại quán cơm rang dưa bò phố Mã mây hôm ấy đều cảm thấy quá… may mắn khi tính mạng mình còn nguyên, “không rơi bộ phận nào” bởi cuộc chiến giữa các đầu gấu 9x với khách đến ăn được kết thúc bằng dao, tông và.. gạch. Chỉ vì bàn bên kia đến chậm nhưng lại được ăn trước do nhầm lẫn của phục vụ, hội của T.A (sn1991) đã chửi bới, gây sự bằng được. Bàn bên kia không ngờ câu “bọn ranh con này” của mình dẫn đến cả viên gạch bay vào giữa bàn ăn. T.A gọi thêm chiến hữu đến “dạy cho mấy thằng già dám gọi bọn tao là ranh con”, dân tình khiếp vía “té” thẳng. Rất may một lúc sau công an đến “dẹp loạn”, nhưng mọi người đều bấm bụng bảo nhau rằng “Tốt nhất là, đừng dây!”
Bởi vì 9x “không biết sợ”
Chính vì cứ thỉnh thoảng lại ầm ỹ trên mặt báo vụ 9x nào đó đánh nhau, thậm chí giết người nên thế hệ được cưng chiều này rất hay bị đưa lên bàn mổ xẻ. Thật không đáng với sự cố gắng của những người trẻ đang xây dựng hình ảnh 9x hiện đại. “Không biết sợ” là điều đáng khen trong khái niệm dũng cảm, dám đương đầu với thử thách, đừng đánh đồng với liều lĩnh.
Anh Thanh, một sinh viên ở Melbourne, Úc về Việt Nam chơi đợt tết vừa rồi đã bị giật điện thoại ngay trên phố Kim Mã. Nhờ bạn anh đuổi theo nên bắt được tên cướp sinh năm 1993, nhưng anh Thanh không giao kẻ trộm cho công an phường, bởi “Nó còn kém em trai tôi 3 tuổi, em tôi giết con kiến còn không dám, thế mà đứa bé này đã biết phóng xe máy như điên bất chấp nguy hiểm tính mạng chỉ vì cái điện thoại, liều đến thế là cùng”.
Trong khái niệm của người lớn, họ nghĩ 9x không bao giờ biết sợ. Chúng ta hay nói “Sống thế nào cho mình thoải mái, không quan tâm đến người khác nghĩ gì”. Thế nhưng các bạn sẽ nghĩ gì nếu người lớn cũng chẳng dám nhắc đến bạn chỉ vì họ “sợ”?
Theo Thiếu Khanh
Kênh 14.vn