Giọng văn hài hước cùng khả năng sử dụng tiếng lóng thuần thục và chuẩn xác, gần như ai vô tình ghé thăm blog của Joe đều phải bật cười và muốn bắt chuyện làm quen. Joe khoe anh có hai quyển vở, một quyển chuyên ghi từ “xịn” (từ chuyên môn học trong trường) còn quyển kia tập hợp những gì anh lượm lặt được từ bạn bè, phục vụ, xe ôm như “gần mực thì bia, gần đèn thì thuốc”, “banana”, “dân chơi sành điệu”… để còn “buôn dưa lê thoải con gà mái” với mọi người.
Chàng trai đến từ Vancouver, Canada đã sống ở Việt Nam hơn 3 năm này tự nhận tiếng Việt của anh còn rất “củ chuối” và anh là con trai nên “lười kinh điển”. Tuy nhiên, khi thấy bạn bè người Việt viết blog bằng tiếng Anh “hay như điên”, anh quyết phấn đấu trở thành “tay viết lụa”.
Các bài viết trong blog của Joe chủ yếu bàn về những điều lạ mà anh chứng kiến ở Việt Nam như hiện tượng đảo từ (tha thứ – thứ tha, suy nghĩ – nghĩ suy), trào lưu karaoke…
Ngay cả khi chán chường, cách viết của anh vẫn hết sức sinh động và rất… Việt Nam: “Lại một lần nữa đội tuyển Anh thua penalty. Lại một lần nữa ông trời cứ định kiến, chả nghe lời của mình gì cả. Một kẻ móc túi có thể lấy trộm ví của mình, mình sẽ không buồn như vậy. Bọn du đãng có thể đánh mình, ném xe máy vào hồ Hale, mình sẽ không buồn như vậy. Hai đầu gấu điên loạn có thể đẩy ngã mình vào bồn tắm đầy mắm tôm rồi bắt mình phải hát Happy Birthday 117 lần bằng tiếng Indonesia, mình sẽ không buồn như vậy”.
“Lúc mở blog này, mình thật sự không ngờ sẽ có nhiều người vào xem và cái “friends network” của mình sẽ lớn lên như thổi (mình mới học chuyện Thánh Gióng ở trường). Rất tiếc mình không có nhiều thời gian “chăm sóc” blog”, Joe kể. “Mình vẫn đọc và viết tiếng Việt cực kỳ chậm như là lao động chân tay, và mình cũng phải dành thời gian để đi học và đi làm, chứ không phải vì nhà mình ở số 1 Yết Kiêu đâu. Thanh-kiu Vinamiu”.
Theo Hải NguyênVnexpress