Tôi quen Linh trong lớp học thêm tiếng Nhật buổi tối, cô ấy đang học năm thứ 3 còn tôi đã bước vào năm cuối. Tôi đã từng nghĩ trong cuộc đời mình sẽ không bao giờ yêu được ai đó thật sự. Cho đến lúc nhìn thấy đôi mắt trong veo của Linh vào giờ học đầu tiên thì trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Nhà Linh ở một tỉnh giáp thành phố, cuộc sống cơ cực sớm đè nặng lên đôi vai bé nhỏ ấy. Linh đã phải tự trang trải cuộc sống của một sinh viên xa nhà bằng những công việc làm thêm. Chẳng dễ dàng gì để Linh chấp nhận tình yêu của tôi – một thằng “công tử bột” chỉ biết học và chơi; điều ấy càng khiến tôi thêm hi vọng và hạnh phúc nhiều hơn. Tôi bắt đầu sống có quy tắc hơn, kiếm việc làm thêm, học hành nghiêm túc và hạn chế thời gian tụ tập bạn bè khi không cần thiết.
Thực lòng tôi muốn sống trọn vẹn với tình yêu dành cho Linh. Thời gian bên nhau cũng thật ngắn ngủi, chỉ là những buổi tối học xong tôi đưa Linh về đến gần phòng trọ. Linh bảo rằng không muốn ai dị nghị nên tôi cũng rất ít khi bước vào căn phòng bé nhỏ của cô ấy. Linh cũng không có thời gian để gặp tôi vào ban ngày, bởi ngoài thời gian trên trường thì phải túc trực ở công ty để làm cho xong một dự án lớn, thậm chí giờ ăn trưa cũng phải ngồi trong phòng để tiết kiệm thời gian. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Mặc dù không một chàng trai nào muốn người yêu mình lại bận rộn đến thế, nhưng tôi lại không cho phép mình đòi hỏi và càng yêu thương Linh nhiều hơn.
Cho đến một ngày, tôi với thằng bạn ngang qua một vườn cây cảnh. Nghĩ đến Linh nên tôi vội vàng mua chậu hoa nhỏ và cùng thằng bạn đến thẳng phòng trọ của Linh. Tôi tưởng tượng tối nay sau một ngày mệt mỏi, nhìn thấy chậu hoa nở rộ trước phòng có lẽ cô ấy sẽ vui lắm. Nhưng căn phòng của Linh im lìm không khóa, chứng tỏ có người ở trong. Tôi gọi đến lần thứ ba mới thấy Linh ra mở cửa, cô ấy mỏng manh, gợi cảm trong chiếc váy ngủ ngắn ngủi… Tôi thoáng sững sờ, bởi đáng lẽ giờ này cô ấy phải ở công ty chứ không phải “mát mẻ” trước mắt tôi. Sau cánh cửa bé nhỏ tôi vẫn kịp nhìn thấy một người đàn ông béo tròn, già sụ đang nằm vắt chân trên giường ăn trái cây.
Gương mặt Linh tím tái: “Ba em mới từ quê lên chữa bệnh… tiểu đường”. Người đàn ông thoáng cau mày nhăn nhó nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng khi nhìn vào đôi mắt gần như cầu khẩn của Linh. Ông ta mời tôi và thằng bạn vào nhà, hỏi tôi nhiều thứ và cũng kể về “hai cha con” thật nhiều điều. Tôi ngỏ ý muốn đưa ông đi khám bệnh, đi thăm thú thành phố và mời ông đến nhà tôi chơi. Ông ta từ chối thật khéo léo và cuối cùng thì “hai cha con” họ cũng đến giờ “đi khám bệnh”.
Tôi ra về mang theo nỗi hoài nghi, thằng bạn cũng bức xúc không kém: “Sao bảo ba mẹ Linh ở quê nghèo lắm, cái xe SH mà họ vừa đi chắc… trên trời rơi xuống. Mày làm ơn tỉnh mộng đi!”. Tôi cãi lại. Tôi tin vào trực giác của mình, vào những lời giải thích của người yêu, cô ấy không phải là loại người có thể bán rẻ mình. Trong khi những cô gái khác bận bịu với chuyện làm đẹp, quần áo, hẹn hò, yêu đương… thì Linh vẫn sớm tối đi về trong vài bộ đồ giản dị và dành tất cả thời gian cho việc học hành và công việc. Một cô gái chưa bao giờ muốn người yêu tốn kém điều gì, kể cả một bữa ăn “tử tế” hay một món quà nho nhỏ thì chẳng thể cặp với một ông già béo núc ních như thế. Có thể là cả tôi và thằng bạn đã quá đa nghi.
Thật khó tin sau vẻ mong manh kia của Linh là sự giả tạo… (Ảnh minh họa)
Chúng tôi lại gặp nhau vào những buổi tối học tiếng Nhật, cô ấy líu lo kể đủ thứ chuyện về việc hai cha con, về ấn tượng tốt đẹp mà “ba” dành cho tôi… những điều ấy khiến tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi vì mình đã lỡ suy diễn. Cuối buổi học ngày thứ 6, Linh nói phải về quê xem tình trạng của ba và cũng để thăm gia đình. Tôi đòi theo về nhưng cô ấy không đồng ý vì “em vẫn chưa nói chuyện của hai đứa mình cho ba mẹ biết, để lần sau em đưa anh về…”.
Linh đi, thằng bạn thân lại mang đến cho tôi một tin động trời: “Tao kiểm tra rồi, ông già hôm trước là giám đốc của Linh đấy, bọn họ đang đi Nha Trang. Kiểu tình nhân giờ cơm trưa này kéo dài gần 2 năm rồi… Tao đã nói mà mày có tin đâu”. Tai tôi ù đặc, muốn đấm vào mặt thằng bạn vì nó dám phỉ báng người mình yêu nhưng lại không còn sức lực. Thằng bạn lại bảo: “Hay tụi mình về nhà Linh xem sao, quan trọng là để mày sáng mắt ra”. Cuối cùng thì tôi cũng đồng ý, với mong muốn sẽ gặp Linh để chứng minh với thằng bạn cái điều mà nó vẫn nói chỉ là tự thêu dệt.
Sau hai tiếng chạy xe chúng tôi cũng đứng trước nhà Linh, căn nhà cấp bốn bình thường. Hai đứa giới thiệu là bạn học cùng lớp với Linh nên được ba mẹ cô ấy niềm nở đón tiếp. Mẹ Linh cười thật hiền: “Con bé giỏi lắm, từ khi đi học nó chẳng lấy của ba mẹ một đồng mà thỉnh thoảng còn mua quà cho cả nhà”. Ánh mắt đầy tin tưởng của ba mẹ Linh khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Họ sẽ ra sao nếu biết rằng con gái họ đã làm những gì để có thể tự trang trải cuộc sống mà họ luôn tự hào.
Đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, gương mặt tươi tắn của Linh mỉm cười trên màn hình. Tôi muốn tắt ngay nhưng lại không thể vì ba mẹ Linh đã nhìn thấy và họ đang chờ đợi tôi nghe máy: “Em nhớ anh lắm, ba đã khỏe rồi… em lại sắp được gặp anh… mà anh đang làm gì thế?”. Tôi cố cười khỏa lấp để ba mẹ Linh yên lòng: “Anh đang ngồi với ba mẹ em, mong sẽ gặp em sớm…”. Tiếng Linh ấp úng rồi im bặt, tôi tắt máy với lý do mất sóng.
Tôi trở về thành phố trong sự não nề, nỗi đau chưa bao giờ hằn sâu đến thế, có lẽ bởi đã quá yêu Linh. Tôi luôn tự hỏi tâm trạng của cô ấy giây phút này ra sao? Linh có đớn đau khi đạp đổ niềm tin của tất cả mọi người? Tại sao người con gái với vẻ ngoài thánh thiện đến thế lại có thể nói dối một cách độc ác như vậy? Người cha gầy gò nhưng chất phác đang ngóng con từng ngày sẽ ra sao nếu biết rằng con gái ông đang nghỉ mát với một ông “ba” mập mạp bị “tiểu đường”?
Theo Sinh Viên Việt Nam