Điều khó quên nhất trong đời là mối tình bỏ lỡ

Tác giả: coaynoi
Đăng ngày: 14/07/2019
Lần cập nhập cuối: 29/12/2020

Thật ra trên đời, có những chuyện tưởng chừng gần ngay trước mắt mà hóa ra lại xa đến vạn dặm. Bạn thương người ấy đến cháy lòng, đến bỏng rát cả tâm can, nhưng lại sợ nói ra, sợ người ấy sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bạn như chưa từng tồn tại.

Tôi ghét cảm giác chờ đợi, mà có lẽ cũng chẳng mấy ai ưa điều đó. Đợi một người quay lại mỉm cười dịu dàng như trời thu tháng 9, đợi chuyến bus cuối cùng để trở về nhà khi màn đêm đen đặc đã bắt đầu tỏa ra cô đơn, đợi cơ hội nói hết tình cảm ấp ủ bấy lâu cho người ấy.

Nhưng cuối cùng, chữ đợi không thẳng nổi thời gian, không vượt qua hiện thực, rằng người ấy đã trót thương ai kia mất rồi.

Người vô tình không biết, tôi không đủ can đảm ngỏ lời, thế là tình lỡ làng… (Ảnh minh họa: Vi)

Và tôi hiểu, nghĩ suy chờ đợi thời điểm thích hợp ấy đồng nghĩa với việc tự mình đánh mất đi cơ hội. Bởi vì, tôi cố chấp đợi, người thản nhiên buông, ví như pháo hoa tàn, thanh âm tiếng hát trong chiều mưa nơi quán quen, tất cả chỉ im ắng nằm lại trong ngăn kéo dĩ vãng, mãi mãi.

Hoặc có thể, từ trước đến giờ người chưa từng một lần rung động trước tôi, những an nhiên người trao là tôi ngộ nhận. Mà ngộ nhận trong chuyện tình yêu, mập mờ trong một mối quan hệ thật sự chẳng hề dễ chịu một chút nào.

Bạn hỏi tôi “chắc gì người ấy chưa từng thích?”, ừ thì biết đâu người cũng đã lạc nhịp vì tôi ở một thời điểm nào đó. Nhưng có một sự thật rằng người không chọn tôi để đồng hành trên con đường đi đến hạnh phúc, tôi chỉ là người dưng đi chung một đoạn rồi rẽ lối song song.

Người từng khiến tôi hy vọng thật nhiều vào ngày mai, nhưng đáng tiếc thay người lại không xuất hiện trong ngày mai đó của tôi, mọi thứ lạ lùng đến độ thở thôi tôi cũng thấy đớn đau vây kín.

Tôi thích rất tâm đắc: “Bắt đầu của câu chuyện luôn là: Tình cờ gặp nhau, không kịp đề phòng. Nhưng kết thúc lại là: hoa nở hai đóa, mỗi người một phương”.

Những kẻ ngộ tình thường yếu đuối, nhạy cảm quá mức, chỉ cần bắt gặp một lời hát, câu chuyện, trích dẫn đồng cảnh lại bật khóc ngon lành.

Chúng ta gặp nhau tình cờ, trót lỡ say ánh mắt, tưởng cố thêm một chút là có thể gắn kết cuộc đời, nhưng hóa ra đến cuối cùng hai người hai lối, một kẻ bước vô tình, một người ôm tiếc nuối.

Thời gian trôi qua, liệu vết thương có phai mờ và liền sẹo? (Ảnh minh họa: Vi)

Có cậu bạn thất tình, đăng một dòng vu vơ lên mạng xã hội “sau này chúng ta cái gì cũng có nhưng lại không có nhau”. Người dưng lướt qua chỉ nghĩ đơn thuần là một câu nói bình thường, ít ai biết đằng sau đó chất chứa cả bi thương, u ẩn từ cuộc tình tàn. Nhưng thà đau vì vỡ mảnh yêu còn hơn sầu vì chưa một lần thừa nhận tình cảm.

Cuộc tình không có kết quả thuở thiếu thời sẽ in đậm theo mãi suốt chặng đường ngày sau. Nhưng nuối tiếc cũng là một trạng thái thường tình của nhân sinh, mấy ai chưa từng gặp?

Nếu có phép màu nào đó được quay lại quãng thời gian trước đây, biết đâu tôi vẫn sẽ lựa chọn im lặng nhìn người từ phía sau…

Tuệ Nhi

Exit mobile version