Chuyện của một đồng xu
Tôi đang buồn, rất rất buồn. Tôi là thằng con trai đang bị một cô gái làm tổn thương. Tôi nghĩ mình đã bị lợi dụng cả tình cảm lẫn tiền bạc. Hai năm trước cô gái của tôi như một thiên thần, nhưng bây giờ tôi ghê sợ và chỉ muốn tránh xa cô ấy.
Chúng tôi học cùng trường cấp 3. Tôi thích cô ấy ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Cô ấy xinh, mịn màng, cao ráo, nổi bật trong đám bạn đi cùng. Chẳng riêng gì tôi, lũ con trai trong trường ngả rạp dưới chân cô nàng. Vẻ xa cách của cô ấy càng khiến tôi phát điên lên tìm kế chinh phục. Sẵn tài lẻ, tôi hăm hở vẽ graffiti rồi làm một clip chúc mừng sinh nhật cô ấy. Thế là chúng tôi có cuộc trò chuyện đầu tiên.
Tôi chiều chuộng người yêu đủ thứ. Nào thì mua túi mua giày, chăm sóc sắc đẹp, sửa xe, sửa nhà, đóng học phí… Giúp được “người đẹp” càng nhiều, tôi càng tự hào. Tôi chưa phải là giỏi, vì tiền giúp người yêu là tiền của bố mẹ cho, nhưng ít ra trong mắt “người đẹp” tôi là một người bạn trai rất ga-lăng. Chỉ ý nghĩ đấy thôi cũng khiến tôi sung sướng cả ngày.
Tôi là một thành viên của Hội nghệ sĩ thích chém gió, gồm toàn lũ con trai có chút tài lẻ nghệ thuật, gia đình khá giả. Cô ấy rất hào hứng mỗi khi gặp những người bạn của tôi. Tôi thì không có lí do gì để khó chịu. Trái lại vô cùng tự hào vì cô bạn gái xinh đẹp.
Nhưng càng về sau, những cuộc gặp của chúng tôi càng khó khăn hơn. Cô ấy bày ra đủ lí do, nào là bận, nào là ốm. Đỉnh điểm là việc cô ấy giao hẹn, cứ mỗi lần gặp nhau, tôi phải đưa cho cô ấy 100 nghìn thì mới được gặp. Tôi cứ nghĩ đó là lời nói đùa. Nhưng khi thấy vẻ cứng rắn của cô ấy, tôi sốc. Chúng tôi giận nhau một tuần.
Sau đó, vì quá nhớ, tôi đã chấp nhận lời đề nghị có một không hai của bạn gái. Bạn bè biết thì khuyên tôi tránh xa cô ấy, họ cho rằng tôi yêu nhầm cô họ Đào. Nhưng tôi không nghe, còn giận họ. Người yêu tôi giải thích cho điều luật lạ lùng kia rằng nhà cô ấy chỉ có mỗi hai mẹ con, bố đã bỏ đi khi cô ấy còn rất nhỏ, cô ấy cần tiền cho chuyến du học Mỹ sắp tới, để mong sau này đổi đời cả hai mẹ con…
Tôi tin cô ấy, tha thiết muốn giúp cô ấy toại nguyện. Khi bạn 17 tuổi, bạn luôn muốn tin vào những điều tốt đẹp, phải không? Trước khi đi du học đúng một ngày, cô ấy thú nhận với tôi là đã yêu thằng bạn trong Hội của tôi, và nó cũng cùng đi du học với cô ấy.
Đó là lời chia tay lạnh lùng cô ấy dành cho tôi. Để “anh không phải lo lắng thêm về em nữa”. Nghĩa là cô ấy đã tìm được người có thể lo lắng cho cô ấy tốt hơn tôi rồi. Tốt thôi, chúc hai người họ hạnh phúc. Miệng cười méo xệch, tôi đã đấm vỡ mặt đồng hồ chiếc xe máy.
Ba tháng sau khi chia tay, tôi nhận được một cú điện thoại của cô ấy từ Mỹ. Cô ấy muốn nối lại quan hệ với tôi, cô ấy đã nhận ra ai là người mà mình thực sự có tình cảm. Cô ấy đã chia tay bạn trai kia. Tôi chưa hết dư vị đắng của cuộc chia tay thảm khốc lần trước nhưng không hề phủ nhận, mình có dao động. Thế rồi cô ấy liên tục gọi điện về. Xen giữa những lời tình cảm chứa chan, cô ấy có nói về hoàn cảnh khó khăn thực tại, phải đi làm bồi bàn kiếm thêm tiền…
Cuối cùng, hình như quá sốt ruột trước sự chậm hiểu của tôi, cô ấy thỏ thẻ hỏi vay tôi ít tiền. Tôi hơi thất vọng, vì nhận ra thực chất của việc nàng sốt sắng hàn gắn nhưng đó là đề nghị tôi không thể từ chối. Tôi đi họp lớp cấp 3, gặp lại mấy thằng bạn cũ, nghe chúng rỉ tai nhau về Chi100. Hóa ra, cùng thời gian hẹn hò với tôi, người yêu bé nhỏ của tôi cũng có mối quan hệ thân mật với không ít những thằng bạn của tôi. Còn biệt danh kia thì khỏi cần chúng giải thích thêm nữa…
Tôi không thể ngờ, người đẹp của tôi thực chất là một nàng đào mỏ chính hiệu. Sao tôi có thể yêu mù quáng đến như thế được? Lên mạng, tôi đọc được dòng tin nhắn nóng sốt cô ấy vừa gửi, có nói chuyện vừa bị tai nạn ở chân, phải nằm nhà, sếp buộc cho thôi việc.
Và dù rất ngại… cô ấy hỏi vay tôi thêm ít tiền nữa để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi quyết định gạt cô ấy ra khỏi danh sách bạn, chặn mọi tin nhắn hay điện thoại của cô ấy. Cô ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi, ý nghĩ của tôi, mãi mãi.
Cô gái xinh đẹp, thiên thần lộng lẫy, giấc mơ thời cấp 3 của tôi-si-tình, giờ hiện nguyên hình là một cô ả xấu xa, tham lam, một chiếc phễu hút những đồng xu rơi vào đáy của nó một cách vô cảm. Tôi đã làm chiếc đồng xu chạy vòng vòng đó quá lâu, tôi không muốn rơi tòm xuống đáy phễu đen kịt nữa.
Con trai đâu phải cột ATM
Khoan lên án việc con gái đào mỏ, lợi dụng, con trai hãy thử nghĩ xem, tại sao con gái lại ATM hóa con trai như vậy, lỗi tại ai trước đây? Rõ ràng, lỗi tại con trai đã làm hư con gái. Tâm lý chung, con trai thường bị thu hút bởi những cô nàng xinh lung linh.
Và khi đã đánh cắp được trái tim của nàng, con trai sẽ sướng như điên mà quên mất lí trí trong ngăn kéo. Tình cảm nửa yêu nửa ngưỡng mộ này nguy hiểm ở chỗ: Vì là yêu, con trai sẽ làm mọi thứ để làm vừa lòng con gái; vì ngưỡng mộ, nên dù con gái có hành xử xấu xí, con trai cũng cứ tặc lưỡi cho qua.
Chiều chuộng quá đâm ra làm hư con gái. Các nàng sẵn tính ỷ lại hay thích sống bám cứ gọi là tha hồ tận dụng. Con trai sẽ chạy theo bở hơi tai với những ý muốn trên trời dưới biển trong hàng quần áo, ngoài hàng ăn vặt của con gái. Kết cục: Con gái sẽ ra đi khi tìm được chiếc ví dày hơn, bỏ lại con trai ở lại trong ngơ ngác.
Còn nếu bạn giữ phong độ ga lăng như thủơ đầu, bạn có chắc sẽ vui vẻ bao một cô bạn gái chẳng chịu nhúc nhích tí gì suốt đời mà không chán ngấy lên không? Dù theo chiều hướng nào thì người bị tổn thương cũng sẽ là con trai. Chưa kể, xài tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ để giải quyết khâu oai với người yêu thì thật là play dân (dân chơi quê mùa).
Không thể quá tính toán với người mình yêu thì cũng cực kì không nên vung tay quá trán, kiễng chân làm cái ví di động của nàng. Chắc chắn đại gia chẳng phải mà bạn chính xác đang tự biến mình thành “dại gia”.
Theo TMV
Hoa học trò