Tình yêu cuồng nộ và mãnh liệt thưở thiếu thời suy cho cùng chỉ là xúc cảm ngông cuồng, dại khờ của tuổi trẻ. Tôi đã có những ngày cứ để mặc mọi thứ buông trôi, không vui chẳng buồn, không căm hận cũng chẳng chúc phúc. Bỗng dưng mất niềm tin vào những điều hứa hẹn của đàn ông, và dù nhìn bất cứ đâu chỉ thấy giả dối, ai ai cũng là một tên lừa phỉnh. Có một điều tôi chắc chắn được rằng, bình yên với tôi mà nói, cả cuộc đời này chẳng bao giờ mang dáng dấp của người ấy nữa.
Tôi vẫn luôn tâm niệm rằng, bình yên trong đời tự tâm mà thành, bởi nếu cứ cầu cạnh quá nhiều vào thứ gọi là tình yêu thì chỉ khiến bản thân mãi chấp mê bất ngộ. Tình ái cũng chẳng phải là điều hiển nhiên, có duyên ắt gặp gỡ, không nợ thì sớm muộn cũng đứt gãy mà thôi.
Bởi không phải đứng trước ai trái tim cũng dễ dàng rung động, với một kẻ đa mang, yêu thường hết lòng và đau trọn vẹn niềm bi lụy. Tôi cũng không thể ép bản thân cố gắng rung động, sau tất thảy những chuyện đã qua, thay vì oán hận trách móc, tôi chọn bình yên trong thế giới của riêng mình.
Ngày ấy, khi mà tôi nhìn thấy tình yêu đang trên đà rơi vỡ, từng mảnh cứ thế cứa sâu vào tim, tôi đã hoang hoải biết nhường nào, đã đau lòng biết bao nhiêu. Nhưng người đã muốn đi, nào ai giữ nổi, tình yêu đã đến đoạn phân ly, lấy gì để cưỡng cầu? Cho đến hôm nay, khi thời gian và bi thương nhường chỗ cho an yên nhẹ nhàng, tôi mới nhận ra tình yêu không phải là tất cả.
Ừ thì xét ở một khía cạnh nào đó, tình yêu khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên nhiều màu sắc, muôn hình vạn trạng. Nhưng cũng chính những toan tính, thay đổi của lòng người giết chết chút niềm tin còn sót lại ít ỏi. Những kẻ nặng lòng thường đau lâu, đau sâu hơn, nhưng đến khi dứt khoát lại thản nhiên kiêu hãnh mà bước đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi đã từng nghĩ phải sống thật tốt để người ấy hối hận vì bỏ tôi lại trong những ngày chênh vênh nhất của cuộc đời. Nhưng thật tâm thì người ta quay đi rồi sẽ không ngoái đầu nhìn lại, nên thà cứ an yên cho chính bản thân mình trước. Tôi, có lẽ đã trao đi tình cảm một cách mù quáng, đã quan tâm quá nhiều khiến người cảm thấy thừa thãi.
Đàn ông ấy mà, điều gì dễ dàng có được muôn đời không bao giờ trân quý. Tôi nghĩ rất nhiều, về những ngày đã trôi vào dĩ vãng, về cách yêu, về những điều bản thân từng hãnh diện. Giữa thành phố này, lững thững dưới những ngọn đèn cao áp, chìm nghỉm và nhỏ nhoi giữa khoảng rộng lớn, ít nhất tôi vẫn biết mình là ai.
Sau những ngày hoảng sợ né tránh, sau những tuyệt vọng tựa rơi xuống vực sâu, tôi nhận ra không thể cứ mãi chìm trong cảm xúc tiêu cực. Khi buồn đã đầy, sầu đã đủ, tôi thích nhặt nhạnh những niềm vui, đơn sơ và giản dị, để biết rằng sau những bi thương rồi đến lúc tự mình tìm lại an nhiên.
Và mãi mãi trong những bình yên của tôi sau này sẽ chẳng có sự xuất hiện của người. Cái tên từng thân quen cũng trở nên xa lạ, niềm hạnh phúc từng của riêng tôi cũng san sẻ không thương tiếc. Vậy thì người lấy tư cách gì bắt tôi phải nhớ, phải thương?
Có chăng khi yêu đừng nên biết quá nhiều, bởi đàn ông, càng cố để hiểu càng đau, càng tổn thương mà thôi. Phụ nữ muốn an yên, tốt nhất hãy tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Đàn ông hơn nhau ở cái cách đối xử với tình yêu của mình, thành thật đến phút cuối dường như là một điều quá ư xa xỉ.
Người trân trọng cũng được, ghét bỏ cũng chẳng sao vì rốt cuộc quá khứ mãi mãi là những điều nằm lại sau lưng. Tôi mặc, bởi bình yên đôi khi chính là buông bỏ chấp niệm để tìm lại khoảng trời an nhiên ngày người chưa đến…
Thi Thi