Chia tay, nó thấy lòng nhẹ bẫng bởi từ giờ không còn phải suy nghĩ về “cơm, áo, gạo tiền” cho cuộc sống vợ chồng nghèo xơ xác. Nó tặc lưỡi “chả tội gì phải lấy một người kiếm được ít tiền như thế để mà ôm cả đống lo vào người” nên nó quyết định ra đi. Bất ngờ anh cố gắng níu kéo nhưng không phải bằng nước mắt hay những lời ỉ ôi mà bình tĩnh khuyên : “Em nghĩ kĩ chưa, chúng mình đều lớn hết rồi đừng vội vàng em ạ”.
Nó mặc kệ, chả quan tâm cho dù đã yêu nhau hơn 3 năm trời. Lòng ích kỉ và một chút tự kiêu vì bản thân không phải hàng kém cỏi nên nó được quyền đòi hỏi cao ngất.
“Lấy chồng à, phải chọn anh nào được được cả về ngoại hình và tiền bạc chứ không sau này ngồi mà khóc”, mấy cô bạn đồng nghiệp cũng suốt ngày bô bô như thế khiến nó đắc chí cho rằng “thế là chuẩn”. Người nó yêu nhan sắc vào tầm trung bình thấp, kiếm tiền thì chẳng bằng ai nên nó chán và không cảm thấy tin tưởng.
1 ngày, 2 ngày… rồi cả tuần sau khi chia tay anh, nó tung tăng đi sắm sửa và chau chuốt cho bản thân mình thêm bóng bẩy. Những thú vui xa xỉ như đi xem phim, đến bar hay mua sắm những đồ đắt tiền nó cũng bắt đầu tập tọe làm quen mà trước đây yêu anh chẳng bao giờ đoái hoài đến.
Càng chơi và khám phá “thế giới mới” nó thấy cuộc đời lung linh và ý nghĩa biết bao. Trong khi anh đau khổ, nhớ nó da diết nhưng lòng tự trọng của một thằng đàn ông không cho phép anh quỵ lụy, van xin. Hàng ngày anh vẫn hỏi han tình hình của nó qua bạn bè hay trên facebook, những statut trên yahoo… Chưa bao giờ anh hết yêu nó cho dù nó buông những lời tàn nhẫn “ Em không lấy anh vì anh chẳng có gì cả, đàn ông con trai mà kém cỏi thế à?”.
Nhưng…
Nó chẳng vui được lâu, cảm giác lạc lõng cô đơn tràn ngập khi vô tình đi trên phố thấy các đôi bên nhau. Thời tiết cuối thu đầu đông trời càng lạnh, dù đã khoác lên mình chiếc áo đắt tiền và thật mốt nhưng nó vẫn lạnh, cái lạnh thấu tận tim mà từ trước đến giờ nó chẳng bao giờ có.
Cũng vào dịp này năm ngoái, lần nào ra đường anh cũng bắt nó phải mặc áo ấm cẩn thận rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm anh nên nó chẳng khi nào thấy lạnh. Anh còn sợ nó bị viêm họng nên đã mua tận 2 chiếc khăn để nó quàng trong khi anh chẳng có cái nào cả. Mấy đôi gang tay hình còn ếch nó thích nữa, anh cũng đã lùng đi mua ở tận trên phố cổ… Tự nhiên nó nhớ và bật khóc. Cảm giác tủi thân cho dù nó biết nó chẳng phải là người đáng thương.
Tháng thứ 3, nó sống vật vờ như người mất hồn đến không buồn chau chuốt hay đi săn lùng những mẫu mốt nhất mới ra. Cảm giác ân hận, tiếc nuối… Nó nhớ anh, nhớ những lúc được anh ôm thật chặt hay những khi buồn ngả đầu và vai anh khóc nức nở.
Nhớ cả khi anh khen nó “nấu ăn có tiền bộ” trong khi món canh quên chẳng cho gia vị gì. Anh luôn thế, chẳng bao giờ chê bai hay trách móc nó điều gì bởi anh yêu nó và luôn tin nó sẽ làm được tất cả chỉ cần sự cố gắng.
Tháng thứ 4 rồi hết tháng thứ 5… Nỗi nhớ anh bóp nghẹt nó đến không thở được. Nó đã sai khi không tin tưởng anh, không cho anh cơ hội để cố gắng và chứng minh anh là một người chồng tốt hoàn toàn có thể lo cho được vợ con. Nó vội vàng chụp mũ cho rằng anh kém cỏi, anh không bằng ai nhưng sao nó nhớ và cần anh đến thế. Đêm qua, đọc câu chuyện của đứa bạn, nó nhớ như in câu bạn nó dặn : “Đôi khi tình yêu chỉ cần sự chân thành và niềm tin là đủ”.
Và nó quyết định đi gặp anh để tìm lại tình yêu của chính mình, để hạnh phúc không tuột khỏi tay quá xa… Nó hiểu anh là người quan trọng nhất, là chỗ dựa vững chắc để cho nó tiếp tục sống.
Lời bài hát văng vẳng từ chiếc vô tuyến nhà bên cạnh “Biết đâu bất ngờ, đôi ta chẳng dời xa nhau…” làm nó tự tin và mạnh dạn hơn. Nó biết “Trong tình yêu điều quan trọng nhất là sự chân thành và lòng tin tưởng” và nó tin anh là người sẽ đi với nó đến cuối con đường.
Với việc ra mắt mục Phóng sự trẻ, đúng như tên gọi, chuyên mục mong muốn có được một sân chơi cho các bạn trẻ, đặc biệt là các bạn sinh viên có đam mê với công việc của người làm báo. Chúng tôi muốn gọi họ như những “người làm báo trẻ” kế cận để hòa với nhịp chuyển động của thông tin.
Phóng sự trẻ muốn đón nhận những tác phẩm qua lăng kính của các bạn trẻ về các mảng nội dung liên quan đến chân dung con người, sự việc, hiện tượng, tập quán… mà bạn có dịp khám phá, tìm hiểu.
Phóng sự trẻ – tiếng nói của giới trẻ, sân chơi của giới trẻ. Và vì thế, để chia sẻ “sắc trẻ” đó tới hàng triệu độc giả, hãy bắt đầu từ hôm nay để thử sức viết của mình trên chuyên mục.
Cùng với việc ra mắt thêm nhiều nội dung mới trên trang Văn hóa, Giải trí, Phóng sự trẻ ra mắt không nằm ngoài mục đích đáp ứng đầy đủ hơn nhu cầu thông tin và văn hóa đọc tới độc giả khắp mọi nơi, trong đó có giới trẻ.
Tham gia Phóng sự trẻ, những bài được chọn đăng của các bạn sẽ được trả nhuận bút hấp dẫn theo quy định của Tòa soạn.
Tin, bài, hình ảnh, video xin gửi về hòm thư: nhipsongtre@dantri.com.vn và xin đề mục cần gửi tới Phóng sự trẻ.
Trân trọng giới thiệu cùng độc giả.
|
Vũ Ân