“Sống thử” thành công
Ngày ngày, sau giờ tan học, anh vội vã đạp xe đến đón tôi ở cổng trường (chúng tôi học khác trường nhưng hai trường ở khá gần nhau), nếu một trong hai người phải học buổi chiều thì chúng tôi không nấu cơm mà đi ăn “cơm bụi”. Hôm nào cả hai được nghỉ học buổi chiều thì anh lại đưa tôi đi chợ, về nhà cùng nấu cơm, cùng ăn.
Thời gian đầu, chúng tôi chỉ “góp gạo thổi cơm chung”, tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện “sống thử” như rất nhiều đôi sinh viên khác. Tuy không giao ước, nhưng cứ sau bữa tối, anh chỉ ở lại chơi hoặc đưa tôi đi dạo loanh quanh đến 9-10 giờ là chia tay. Nhưng rồi khoảng cách cứ ngày một thu nhỏ lại.
Cả tôi và anh đều không đủ bản lĩnh để cưỡng lại sự trỗi dậy của con tim. Chuyện ấy đã xảy ra vào đúng ngày chúng tôi kỷ niệm một năm ngày yêu nhau. Chiều hôm ấy, chúng tôi cùng đi mua hoa, trang trí phòng trọ đẹp mắt và cùng vào bếp nấu nướng một bữa cơm thịnh soạn. Ngày ấy đã trở thành ngày kỷ niệm chúng tôi yêu nhau, ngày chúng tôi thuộc về nhau và cũng là ngày anh chính thức chuyển về ở chung với tôi.
Ban đầu, tôi đã rất sợ anh thay đổi, phụ bạc như nhiều người khác sau khi đã “tỏ đường đi lối về” nên luôn cố gắng sống thật tốt, chỉn chu đúng vai trò là người phụ nữ trong gia đình. Tôi luôn dành thời gian chăm sóc anh, dọn dẹp nhà cửa và thi thoảng vào ngày nghỉ cũng đi chợ, nấu những món ăn anh thích.
Sau bữa tối, chúng tôi cùng trao đổi bài học trên lớp. Anh sẵn sàng giảng giải cho tôi những vấn đề mà tôi chưa hiểu và tôi cũng sẵn sàng đóng góp ý kiến của mình về một số vấn đề của anh. Điều đó càng làm chúng tôi hiểu nhau và thấy mình gắn bó hơn. Anh luôn miệng khen tôi là một cô gái hiền dịu, đảm đang và biết yêu anh. Trong mắt tôi, anh cũng là một người đàn ông tốt, yêu tôi chân thành chứ không hề lợi dụng tình cảm của tôi.
Chúng tôi đã có những tháng ngày tuyệt vời như thế trong suốt những năm học còn lại. Hàng tháng, tiền phụ cấp của gia đình gửi lên, ngoài các khoản đóng góp ở trường học anh đều đưa cho tôi để lo chi phí cho “gia đình”. Tôi cố gắng chi tiêu đúng mực, việc gì phát sinh đều hỏi ý kiến của anh nên cuộc sống “cơm áo gạo tiền” không hề ảnh hưởng đến chuyện tình yêu.
Nhiều người biết chuyện chúng tôi, phần lớn đều phản đối với nhiều lý do: ảnh hưởng rất lớn đến việc học, không hay ho gì, ảnh hưởng đến tương lai sau này… Thú thật, tôi và anh đã đấu tranh rất nhiều, đã nghĩ đến chuyện “chia nhà” để khỏi bị đánh giá này khác. Nhưng suy đi tính lại chúng tôi yêu nhau nghiêm túc, thật lòng; việc học không hề bị ảnh hưởng, trái lại chúng tôi vẫn luôn giành được học bổng của trường. Thế là, chúng tôi tiếp tục sống cùng nhau.
Do sơ suất và còn thiếu kinh nghiệm nên đã hai lần tôi bị “vỡ kế hoạch”. Không thể bỏ dở việc học vào lúc này, nhất là khi gia đình hai bên chưa hề biết chúng tôi yêu nhau nên chúng tôi phải đi “giải quyết”. Thế nhưng, lần thứ ba vẫn cứ xảy ra ngoài dự kiến. Cũng may, anh đã ra trường và đi làm. Tôi cũng vừa hoàn thành khóa luận, chỉ chờ nhận bằng tốt nghiệp nên việc cưới xin lúc này cũng coi như là thuận lợi. Việc đầu tiên là anh về nhà đề cập vấn đề lấy vợ với bố mẹ anh.
Được hai cụ hiểu và thông cảm với câu trách khéo “đi một, về ba”, anh cùng tôi về quê ngoại xin cưới. Thấy anh đứng đắn, đàng hoàng, lại có việc làm ổn định, nói năng lễ phép, bố mẹ tôi tất nhiên đồng ý. Chúng tôi đã biến “sống thử” thành sống thật một cách nhẹ nhàng, lãng mạn và thống nhất kỷ niệm ngày cưới không phải là ngày tôi chính thức về làm dâu nhà anh mà chính là ngày chúng tôi kỷ niệm một năm ngày yêu.
Vẫn biết, khi tôi nói ra “bí mật” tiền hôn nhân của mình sẽ chẳng mấy ai ủng hộ, thậm chí còn chê cười. Nhưng thực tế, “sống thử” vẫn xảy ra và ngày càng công khai hơn. Vậy nên, bằng chút ít vốn sống của mình, tôi nghĩ, để “sống thử thành công”, trước hết phải xuất phát từ tình yêu. Tức là bạn chấp nhận sống thử vì bạn yêu người ấy, muốn được ở bên, giúp đỡ, động viên người ấy chứ không vì bất cứ lý do nào khác (tiết kiệm tiền thuê nhà, ăn uống, lợi dụng tình cảm, vì mốt…).
Tiếp đến mới là kỹ năng sống. Hãy thể hiện mình và cố gắng thích nghi những ưu điểm, khuyết điểm của người ấy một cách tự nguyện với mục đích là duy trì và nuôi dưỡng cho tình yêu phát triển. Người đàn ông, dù mạnh mẽ, bản lĩnh đến đâu vẫn rất dễ “yếu lòng” trước tình yêu mộc mạc, dịu dàng từ một nửa của mình.
Theo Tiền Phong