Một mình tôi buồn giữa đời vui

Tác giả: coaynoiĐăng ngày: 15/09/2006Lần cập nhập cuối: 14/04/2021

Mới buổi chiều mà mấy đứa bạn đã gọi nhau í ới: “Tối gặp thần tượng nhé. Không được đổi ý đâu đấy”. Với em tất cả là lần đầu – lần đầu đến vũ trường, lần đầu gặp ca sĩ nổi tiếng. Cả ngày háo hức, bồn chồn chẳng làm nổi việc gì.

Tối đến, cả bọn kéo nhau đến vũ trường. Có óc tưởng tượng giỏi như em mà vẫn không nghĩ ra nổi cái không khí hôm đó ở vũ trường. Là con gái Hà Nội không đi chơi kiểu này bao giờ nhưng em không phải quá lạc hậu.

Em phấn khích, rồi mất thăng bằng trong tiếng nhạc, tiếng la ó. Em kệ, em thấy mình đã có được một cơ hội hiếm có để chơi thỏa thích cùng bạn bè. Trong đầu em lại lóe lên suy nghĩ: Từ trước đến nay mình đã sống rất phí.

Ca sĩ đến. “Bùm”… “bùm”, sau tiếng nổ là khói, là pháo hoa. Tai em ù đi. Em đứng ở nhóm bạn gọi là fan của Đ.T. Hát, hét, nhảy, múa… em mỏi nhừ cả người.

Anh bạn đứng cạnh đưa cho em một mảnh như viên thuốc bảo: “Uống đi là khỏe ngay”. Bạn đưa thì có nghĩa là không cần phải suy tính, chắc là thuốc gì đó, đại loại là uống vào sẽ khỏe hơn.

Em nghĩ đơn giản thế rồi uống ngay. Uống xong một lúc, sức khỏe em cứ như tăng lên gấp bội. Em rú, em hát như người điên. Xung quanh mọi người cũng như đang điên, đang say. Em nghiêng ngả, lảo đảo nghe nhạc và phấn khích vô cùng.

Ca sĩ biểu diễn xong cũng là lúc đêm về khuya. Vũ trường vẫn nhộn nhịp. Em và đám bạn vẫn rất hào hứng. Cả bọn rủ nhau đi chơi tiếp. Lên xe lướt. Em cũng chẳng hỏi là đi đâu nữa. Cứ đi thôi.

Lúc đó em chỉ biết chơi, cần phải chơi và không thể về nhà. Ngoài ra em không nghĩ thêm gì hơn. Vù một cái, đã đến một khách sạn. Cả bọn bảo phải nghỉ ngơi một chút.

Em vừa phát hiện, mình ở cùng với anh Linh. Định phản ứng nhưng không hiểu sao em lại mặc kệ. Em vẫn còn phấn khích lắm. Linh vào tắm rồi không mặc gì đi ra trước mặt em. Em tròn mắt nhìn thì Linh lao đến. Trong người còn rạo rực, cơ thể Linh lại vạm vỡ, em buông xuôi, mọi thứ diễn ra theo ý Linh.

Sau đó, cơ thể em cứ như khỏe thêm. Em phấn khích và đòi đi chơi tiếp. Cả bọn lại quay lại vũ trường. Hát múa, uống… cho đến khi gần sáng. Lúc này người em đã thấm mệt.

Linh đưa em về nhà. Trước khi chia tay, Linh nói: “Anh nghĩ đêm nay anh đã làm một việc không phải với em…”.

Em gọi người giúp việc bằng điện thoại di động (vì có giao ước trước là giấu bố mẹ). Bà chạy ra đỡ em lên phòng. Nhà em bố mẹ ngủ phòng riêng, chỉ em và người giúp việc phòng cạnh nhau.

Em không quên nhắc người giúp việc nhẹ nhàng kẻo bố mẹ thức giấc. Người giúp việc gật đầu lia lịa. Em thả người xuống giường và không biết gì nữa.

Tỉnh giấc, em thấy bố mẹ và người giúp việc ngồi bên cạnh. Ánh mắt mọi người đều hiện rõ sự lo lắng. Mẹ em khóc: “Con mà làm sao thì mẹ chết mất”.

Em ốm và nghỉ học một tuần. Đó là một tuần tồi tệ nhất trong đời. Em nhận ra mình vừa như một con thiêu thân, vừa đánh mất thứ quan trọng nhất của đời con gái. Cay đắng quá!

Em giận mình không để đâu cho hết. Vô vị. Vô vị hết thảy. Cái đêm hôm ấy quá vô vị. Ca sĩ ấy cũng phù du. Cái đám bạn bè kiểu ấy cũng chán ngắt…

Cơ thể em mỏi nhừ, đi lại khó khăn. Thực ra ốm thì ít mà cay đắng, nhục nhã thì nhiều. Em quyết định phải làm điều gì đó để quên, để đoạn tuyệt với cái kiểu bốc đồng, a dua của em.

Em quyết định sẽ không tham gia cuộc tụ tập nào nữa với đám bạn chết tiệt ấy. Nhưng có một điều em nghĩ em sẽ cần biết, đó là tối hôm ấy Linh đã cho em uống thuốc gì. Nhấc điện thoại Linh nói ngay: “Thuốc lắc”… Mọi thứ đã sáng tỏ, em quyết định quay lại lớp học, lao vào học để quên hết chuyện đã xảy ra.

Bạn bè hỏi thăm, thầy cô động viên em. Không khí lớp học thật vui. Bạn bè ai cũng vui vẻ, hồn nhiên. Thế nhưng, tự nhiên em ít nói và không hào hứng với các trò chơi.

Ngồi đâu cũng vậy, từ các buổi liên hoan, đại hội chi đoàn hay dã ngoại, picnic em đều cảm thấy chạnh buồn. Đúng như bạn trai thân thiết trong lớp rất thích nhạc Trịnh Công Sơn đã nhận xét về em là: “Một mình tôi buồn giữa cuộc vui”.

Sự hồn nhiên đã từ bỏ em ra đi chỉ sau một lần a dua. Bây giờ em thấy mình đã trưởng thành nhưng giá phải trả cho lỗi lầm ấy là quá đắt.

Theo M.Y.L(hoasuaK48…@yahoo.com)Tiền Phong