Lỡ hẹn với mùa đông
Giá lạnh gõ cửa, mùa này ra đường rất dễ tủi thân, bởi cô đơn cứ bủa vây, đôi khi ra đường quên mặc thêm áo cũng có thể bật khóc ngon lành. Nhìn xung quanh người ta có một người cạnh bên để ôm chầm, một bàn tay đủ ấm để siết chặt, còn tôi, vẫn cô đơn sớm tối. Có lẽ, người ấy lại lỡ hẹn với mùa đông nữa rồi!
Thôi thì người không đến, tôi đành tự vỗ về an ủi chút chạnh lòng, dù thật tâm tôi vẫn mong người đừng quên lời ước hẹn ngày nào. Nhưng, hiện thực nhắc tôi rằng anh đã lỡ hẹn, đã bước đi mà không thèm buông một câu xin lỗi, cũng chẳng có một lời thanh minh cho sự hững hờ, vô tâm nơi người.
Kể từ thời khắc đó, tôi biết rằng tự bản thân phải mạnh mẽ đi qua những ngày mùa đông một mình. Khi mà gió ngoài ban công rít lên những bản tình ca quen thuộc, lời hát về mùa yêu của những trái tim đồng điệu, chỉ khác là bài ca ấy không dành cho tôi nữa.
Khi mà tháng Mười Một chậm rãi sắp bỏ đi thì tôi vẫn dùng dằng mãi không nỡ buông bỏ cả khoảng trời ầng ậc nước mắt về quãng thời gian hết lòng vì một người lạ. Cứ chờ, cứ đợi mà không hề biết rằng lời hứa gió bay người ta đã không ngó ngàng từ mấy bận gió mùa, lòng lại thăm thẳm một nỗi sầu.
Mà điều kỳ lạ là chính tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang đợi chờ điều gì từ một người đã ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi đau của mình. Có lẽ gió trở mùa là thế, đủ buồn sầu để dặn lòng mạnh mẽ mà vỗ về chút ấm áp còn sót lại nơi trái tim băng lạnh. Nhưng ở một khoảnh khắc nào đó tôi vẫn còn vương vấn những mùa yêu cũ, những ký ức giòn tan mang tên người con trai ấy, người đã bên tôi suốt cả bốn mùa thanh xuân.
Những đêm thao thiết nước mắt đẫm gối tự nhủ lòng sẽ chỉ buồn nốt hôm nay, để rồi sớm mai thức giấc sẽ gom đủ dũng khí mà lãng quên những điều trong quá khứ. Một ngày nào đó, khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi sẽ không còn day dứt, không còn dằn vặt trái tim đa mang gồng gánh nỗi đau ấy lâu đến như thế.
Những thứ qua đi mãi mãi chỉ là trang nhật ký cũ, mà tất thảy những hoài niệm thì thường day dứt vô cùng. Tháng Mười Một dẫu lang thang khắp các con đường của thành phố này nhưng tôi sẽ không thành người cô độc, vì trên hành trình này vốn đã đủ đầy mọi cung bậc cảm xúc.
Mảnh tình cũ khép lại, có nụ cười, có nước mắt, có những yêu thương chưa kịp khắc ghi thì người vội vàng quay lưng. Tháng Mười Một chậm rãi trôi đi, để những hình ảnh người trôi về miền xa vắng, cho mùa về với những tiếng khẽ xuýt xoa khi mùa đông chạm mắt vào một sớm mai.
Nhưng rồi mùa đông cũng không còn đợi chờ một lời ước hẹn nơi anh nữa, bởi người xa thì cũng đã xa rồi, dẫu rằng tôi vẫn chênh chao một nỗi buồn bàng bạc thì mọi thứ cũng hóa hư hao từ lâu rồi. Lỡ hẹn với mùa đông, lỡ hẹn với những yêu thương, và chính anh đã đánh mất cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh.
Mùa đông năm nay, và cả những ngày giá lạnh về sau, anh sẽ chỉ là một cái tên cũ, rất cũ trong ký ức! Tôi học được cách đi qua giá lạnh mà không có anh cạnh bên, đi qua những ngày mưa sẽ là bình minh rạng ngời, cứ tin là thế đi!
Thi Thi