Khi vị thành niên nếm “trái cấm” (kỳ 2)

Tác giả: coaynoiĐăng ngày: 23/07/2006Lần cập nhập cuối: 01/01/2021

Man Lăng, cô nữ sinh Bắc Kinh tiếp tục bộc bạch cởi mở chuyện nếm “trái cấm” của mình…

Bất ngờ ngoài ý muốn

– Những việc này có ảnh hưởng đến thành tích học tập của em không?

Khi ấy em rất nỗ lực học, em nhất định phải thi đỗ vào đại học, cho nên sự việc đó cũng không ảnh hưởng mấy đến thành tích học tập của em.

Có điều những lúc ngồi một mình em luôn luôn nghĩ ngợi vẩn vơ và sợ hãi. Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu có anh ấy thì em không sợ bất cứ điều gì nữa.

Tháng Tư năm đó, em tham gia kỳ thi năng khiếu của một Học viện mỹ thuật ở Bắc Kinh. Anh ấy phi xe máy đến đón em và bị tai nạn giao thông.

Em còn nhớ, khi thi xong em nhận được một tin nhắn của anh ấy nói là có việc bận nên không đến đón em được. Em lạnh toát người, nghĩ ngay rằng chắc chắn có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm vì từ trước tới giờ anh ấy chưa từng như thế.

Bình thường, dù có nhiều việc và muộn đến mấy anh ấy vẫn đến đón em đều đặn. Sau đó, em đã gọi điện thoại đến nhà anh ấy hơn 200 lần nhưng đều không có ai nghe máy, nhắn vào máy nhắn tin của anh ấy cũng chẳng có hồi âm.

Em gọi mãi cho đến lúc anh trai của anh ấy nhấc máy điện thoại nói rằng anh ấy phải vào nằm viện, ngoài ra không nói gì thêm nữa.

Bác sĩ nói, nếu gắng gượng qua được đêm ấy thì còn hi vọng, nếu không thì anh ấy sẽ bị tàn phế. Lúc đó, em đau khổ muốn khuỵu xuống, nhưng rồi em nghĩ dù anh có bị thế nào chăng nữa thì em vẫn sẽ ở bên anh ấy suốt đời.

Trong lúc vô cùng bối rối, em đã nói chuyện tình cảm của mình cho mẹ biết. Cũng vì đột nhiên em khóc tức tưởi ở trong nhà nên mẹ biết chuyện. Mẹ hỏi em, chuyện yêu đương có ảnh hưởng đến việc học hành hay không thì em nói rằng không.

Sau đó, em đến thăm anh ấy ở bệnh viện. Lúc đó, một bên tai anh ấy đã hoàn toàn không còn nghe thấy gì. Anh ấy bảo với một người bạn thân của em là sợ em phải nặng gánh, khuyên em tốt nhất hãy đi tìm một người yêu khác.

Em nói rằng không thể có chuyện đó, em sẽ sống cùng anh ấy mãi mãi. Thời gian trôi đi, khoảng hai tháng sau thì anh ấy bình phục hoàn toàn. Bác sĩ nói rằng đó là một kỳ tích, anh ấy cũng nghe thấy câu nói ấy.

Em lại được ở bên anh ấy, thật là hạnh phúc.

– Anh ấy thi đỗ vào đại học rồi chứ?

Đỗ trường Cao đẳng ạ.

Giấc mộng đầu bạc răng long tan thành mây khói

– Hiện tại bọn em vẫn còn yêu nhau chứ?

Chúng em vẫn yêu nhau nhưng không được thắm thiết như trước. Em cũng không biết vì sao nhưng anh ấy không chăm sóc em như xưa nữa. Có thể vì chúng em yêu nhau quá lâu, mấy năm rồi còn gì! Bây giờ tính tình anh ấy rất thất thường, hay nổi nóng với em.

Mỗi lần như thế em cảm thấy rất buồn, nhưng em tự bảo mình phải kiên trì, vì em thấy tiếc cho tình yêu của mình. Ngày xưa em đã từng yêu anh ấy xiết bao, em còn muốn kết hôn và sống cùng anh ấy trọn đời. Thế mà bây giờ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.

Sở dĩ em gắng gượng không chia tay anh ấy vì em sợ rằng giả sử sau này tìm được một người con trai tốt hơn đi chăng nữa thì người ta cũng đánh giá em không tốt vì em đã “lỡ” một lần rồi.

Nhưng có một số người bạn của em lại cho rằng đó là việc hết sức bình thường, bọn nó vẫn còn đang học cấp III kia. Đôi lúc chúng nó còn trao đổi “kinh nghiệm” với nhau, phát khiếp lên được!

Mẹ em vẫn thường dạy rằng sự nghiệp thành công chẳng bằng lấy được người chồng tử tế, nếu chưa kết hôn thì không được phép làm chuyện bậy bạ. Dù cô gái có xinh đẹp và ngoan hiền đến mấy mà khi bị tiếng lăng nhăng thì cũng chẳng có ma nào thèm để ý tới.

Từ nhỏ, em đã được giáo dục như vậy nên không có cách nào thoát khỏi khuôn phép ấy. Chính vì vậy, sau khi xảy ra chuyện này, hễ người nhà em nói một điều vu vơ gì em cũng lo lo, “có tật giật mình” mà.

– Em thấy trong các bạn học cùng lớp có nhiều người rơi vào trường hợp như em không?

Cũng không nhiều. Mấy người bạn quanh em hình như đều không có điều gì phải dằn vặt. Còn nhiều người khác có xảy ra chuyện gì hay không thì em không biết.

– Chuyện của em không ai biết chứ?

Đúng vậy! Em rất sợ người khác biết chuyện của mình. Em cứ luôn bị dằn vặt bởi những việc làm của mình. Hay em là đứa chẳng ra gì?

– Sau này, em có thích làm “chuyện đó” nữa hay không?

Khi quan hệ đang tốt đẹp thì bọn em nồng thắm và gắn bó với nhau khăng khít lắm. Nhưng bây giờ không được như vậy nữa, em cũng không biết nguyên nhân vì sao. Em luôn luôn cảm thấy anh ấy giữ quan hệ với em được đến nay là vì “chuyện ấy”.

Anh ấy không cho phép em được hỏi chuyện của anh ấy, cũng không cho phép em kiểm tra bất cứ đồ đạc gì của anh ấy. Vì thế đôi khi em cảm thấy trong lòng rất bất an.

Tình yêu này làm em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Em sợ rằng nếu giả sử em có mối tình tiếp theo thì mọi chuyện cũng sẽ đi theo quỹ đạo như thế mà thôi, bắt đầu tốt đẹp bao nhiêu thì khi kết thúc lại tồi tệ bấy nhiêu…

Ham muốn không thay đổi bao nhiêu

– Em hôn lần đầu tiên khi nào?

Vào năm em học lớp 9, với người bạn trai lúc ấy.

– Khi đó em có biết hôn không?

Không ạ. Em nhớ khi được hôn lần đầu, em cứ cắn chặt răng lại. Anh ấy nói em hãy há miệng ra một chút nhưng mà em chẳng làm được. Cho đến lúc đó, em vẫn không biết khi người ta hôn nhau thì phải làm như thế nào, dần dần em mới biết.

– Bây giờ nghĩ lại em cảm thấy thế nào về những việc làm trước kia của mình?

Em cảm thấy dư âm vẫn in đậm trong tâm trí mình và tâm hồn luôn nặng trĩu. Không biết vì sao nữa. Hình như người khác không gặp phải những chuyện như em, chỉ có em mới bị thế này. Em cảm thấy mọi người khác trong sáng hơn em rất nhiều, họ không hề bị vẩn đục.

– Nếu như có thể trở lại tuổi 17, được phép lựa chọn lại thì em sẽ làm gì?

Nếu như quay trở lại ngày ấy và nếu như vẫn ở trong trạng thái tình cảm đó, có thể em vẫn lặp lại mọi chuyện như cũ. Nếu lần đầu tiên em biết khống chế bản thân thì có thể không xảy ra chuyện gì. Nhưng vì em yêu anh ấy cho nên cuối cùng vẫn dính vào chuyện này.

Khi em chơi với người bạn trai năm lớp 10, bạn ấy cũng đã đòi hỏi nhưng em nhất quyết cự tuyệt. Lúc ấy thì em kìm giữ được mình, em cũng chẳng có nhu cầu về “chuyện ấy”. Nhưng đến khi hai người yêu nhau thật sự thì tự nhiên sẽ nghĩ đến nó.

– Em biết cách phòng tránh thai chứ?

Có lần dùng biện pháp an toàn, có lần không, nhưng thường là dùng vì em cực kỳ sợ mang bầu. Em nhớ có lần cậu bạn học của em gái em phải vay tiền nó vì cô bạn gái của cậu ấy bị mang bầu.

Cậu ta nói: “Mình thật không may, đã dính đến hai lần rồi”. Dường như cậu ta không nghĩ đến sự tổn thương của cô bạn gái (em nghĩ mang thai sẽ gây nên nỗi thống khổ lớn) mà chỉ nghĩ đến việc bản thân cậu ta phải bỏ ra một khoản tiền. Thật đáng sợ!

– Hiện tại khi nghĩ về người yêu, em cảm thấy anh ấy có ưu điểm và khuyết điểm gì?

Tệ lắm! Rất nóng tính, một người khác hẳn với người trong lòng em vẫn mơ ước. Em muốn có một người bạn trai như người anh lớn, biết cách chăm sóc em. Nhưng anh ấy được chiều quen rồi, biết làm thế nào được. 

– Trước và sau khi chuyện ấy xảy ra, anh ta có thay đổi nhiều không?

Không nhiều lắm. Sau đó anh ấy cũng có thay đổi, nhưng em không biết được nguyên nhân là vì đâu.

– Bọn em có cãi nhau vì tiền bạc không?

Chưa ạ. Nhưng có điều này em khó xử lắm, có lúc anh ấy hỏi vay tiền em mà chẳng chịu trả lại. Em thấy hơi khó chịu, em cũng đâu có tiền, phải xin cha mẹ chứ.

– Em còn tin tưởng vào tình yêu không?

Em tin vào duyên phận. Và em nghĩ cuộc sống luôn luôn thay đổi.

– Em có dự định gì cho gia đình tương lai của mình không?

Em rất muốn có một gia đình của mình, một chốn dành cho riêng mình. Vì thế em vẫn còn nuôi hi vọng.

Ai sẽ là người suy xét vấn đề từ góc độ của con trẻ?

– Em nghĩ sao về việc giáo dục giới tính tuổi dậy thì cho các em hiện nay?

Không tốt một tẹo nào! Em cảm thấy có nhiều người không hiểu hoặc không biết rõ về giới tính và tình dục nên mới để xảy ra những việc như em. Nhà nước và xã hội đều không chú ý đến vấn đề này.

Họ cho rằng không cần thiết phải dạy bảo con trẻ về phương diện này, bởi vì chúng còn nhỏ tuổi. Nhưng người lớn không biết rằng vì còn nhỏ nên bất cứ cái gì bọn trẻ cũng muốn biết, muốn tìm hiểu, muốn thưởng thức.

Vì các em chưa đủ óc phán đoán xem việc mình làm có đúng hay không nên các em dễ mắc phải sai lầm. Em cảm thấy những người thân nhất của em như cha và mẹ nên nói rõ cho em biết nhiều về giới tính thì tốt hơn.

– Vậy vì sao các bậc cha mẹ lại không giải thích cho con cái?

Vì họ sợ “vẽ đường” cho chúng em biết rồi thì chúng em sẽ học theo. Cha mẹ chỉ biết che chở và bảo vệ con mình mà không ngờ rằng cách giáo dục đó có sai lầm, không đem lại hiệu quả như họ mong muốn.

– Theo em thì các bậc phụ huynh nên làm như thế nào?

Em nghĩ rằng họ nên từ từ nói cho con cái hiểu, về sự thay đổi sinh lý của lứa tuổi mới lớn, về kỳ kinh nguyệtv.v… Nên nói với con cái rằng chúng đang lớn lên, đang thay đổi, và vì sao có sự thay đổi đó.

Như thế các con sẽ ý thức được về mình dù ít hay nhiều. Nhưng hầu như không có mấy bậc cha mẹ nói cho con mình những điều ấy. Em cảm thấy cha mẹ có quá nhiều yêu cầu đòi hỏi đối với con cái, và họ chỉ lưu tâm đến bề nổi chứ khó mà biết được sâu trong cõi lòng bọn trẻ nghĩ gì.

– Em thấy việc chúng tôi làm thế này có giúp ích được gì cho các em không?

Em cảm thấy việc làm của các anh chị rất tốt. Nếu cuốn sách này được in ra thì xã hội sẽ có ý thức hơn về việc giáo dục cho lứa tuổi mới lớn. Em cảm thấy người lớn quá thiếu quan tâm đến vấn đề này.

– Có người sợ rằng các em đọc cuốn sách này rồi sẽ làm theo, em nghĩ thế nào?

Nếu như chúng muốn làm chuyện dại dột thì không nhất thiết chỉ có cuốn sách này để bắt chước. Do tính hiếu kỳ nên các em thường sớm tiếp xúc với những vấn đề giới tính qua các kênh thông tin trên vô tuyến, trên mạng.

– Em nghĩ gì về thái độ của các phương tiện thông tin đại chúng đối với vấn đề này?

Em cảm thấy họ có thái độ không đúng, họ chỉ biết phản đối một chiều. Họ không có thái độ đúng mực và họ chẳng hề suy nghĩ vấn đề từ góc độ của lứa tuổi bọn em.

– Em muốn nói với các bạn bè cùng lứa điều gì?

Em hy vọng các bạn khác sẽ làm được những gì mình thích và được sống một cách nhẹ nhàng chứ không đến mức trĩu nặng suy tư như em.

(Còn nữa…)

Theo Tiền Phong