Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét

Tác giả: coaynoiĐăng ngày: 30/10/2019Lần cập nhập cuối: 05/01/2021

Chiều muộn một ngày tháng 9 năm 2018, vừa dạy xong tiết học trên trường mầm non, đi ngang qua cửa, Phạm Thùy Linh (sinh năm 1991) bất ngờ khi thấy một bé gái nhỏ thó, khuôn mặt chi chít mụn, quần áo lấm lem, chăm chú nhìn vào lớp học qua song cửa sổ.

Tưởng bé đi lạc, Linh tiến lại hỏi thăm thì cô bé lí nhí bày tỏ: “Con chỉ thích đi học, được đến trường viết chữ như các bạn”. Câu nói của bé khiến Linh không giấu nổi ngạc nhiên và xúc động. Cô dừng xe, hỏi thăm kỹ hơn hoàn cảnh của con.

“Lúc này tôi mới kịp nhìn kỹ, con bé trông rất tội, các đường nét trên khuôn mặt bị che gần hết bởi mụn đỏ chi chít, nhiều nốt mụn chín, con ngứa gãi lở loét khắp người”, Linh kể.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 1

Bé Phương với khuôn mặt lở loét, chi chít mụn khi Linh nhận nuôi, chăm sóc bé

Bộ dạng của Phương khi đó khiến không ai dám đứng gần. Nhiều phụ huynh đi qua, cố dắt xe thật nhanh, nhiều đứa trẻ cũng vô tư buông lời trêu chọc khiến Phương càng trở nên khép nép.

Tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của bé, Linh càng rơi nước mắt vì thương con. 8 tuổi nhưng Phương chỉ nặng 15 kg, nhỏ thó như đứa trẻ lên 4. Mẹ của Phương là chị Từ Hải Thanh (46 tuổi) có khuôn mặt khắc khổ và cũng chẳng được nhanh nhẹn như người khác.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 2

Hàng ngày, Linh đón bé Phương về nhà chăm sóc, dạy học và cho bé ăn uống

Phương mồ côi cha, hai mẹ con sống dựa vào nhau bằng công việc bán hàng rong, đồ chơi ở ngã tư đường Võ Thị Sáu (Hai Bà Trưng, Hà Nội).

Hàng ngày, bất kể nắng hay mưa, Phương đều theo mẹ đi bán hàng từ sáng cho đến tận đêm khuya mới trở về nhà. Mỗi lúc mẹ bận việc, cô bé lại lén đến các trường mầm non, đứng ngoài cổng nhìn các bạn chơi đùa, học chữ.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 3

Bé Phương tuy mang nhiều bệnh trong người nhưng rất thích học

Thương con, mẹ Phương cũng nhiều lần đánh liều xin thử cho con vào học ở các trường mầm non nhưng đều bị từ chối.

“Hai mẹ con không có hộ khẩu, Phương ngoài bị viêm da lở loét khắp người, còn bị tăng động, thận yếu và một vài vấn đề tâm lý nên không đủ điều kiện theo học. Một vài cô giáo trước cũng từng nhận dạy kèm cho Phương nhưng chỉ được vài buổi cũng bỏ cuộc vì không thể kiên trì”, Linh kể.

Tối hôm đó sau khi trở về nhà, hình ảnh cô bé với khuôn mặt mụn đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào lớp học khiến Linh day dứt không yên.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 4

Bé Phương rất hay cười và tình cảm với cô Linh

Băn khoăn mất vài ngày, Linh quyết định quay trở lại, xin mẹ Phương được chăm sóc, chữa bệnh và dạy cô bé học chữ. “Lúc đó, mình đánh liều hỏi chứ không nghĩ là sẽ được chấp nhận. Nhưng may quá, mẹ bé đã đồng ý ngay, còn Phương khi nghe đến được học chữ cũng nhoẻn miệng cười thích thú, ôm chầm lấy mình”, Linh nói.

Thế là ngay buổi chiều hôm sau, khi kết thúc tiết học ở trường mầm non, Linh đi xe máy đến đón Phương về nhà. Cô bé bị viêm da cơ địa lâu ngày nên mặt lở loét, tóc rụng vì mụn, đôi bàn tay bé xíu phải liên tục chà gãi khắp người.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 5

Hàng ngày, hết tiết trên trường, Linh lại đón xe đưa Phương về nhà mình để chăm sóc, dạy học

Ngồi trên xe, bé Phương vòng tay ôm lấy Linh rồi lí nhí hỏi: “Cô ơi, nhìn mặt con có “tởm” không, nhìn mặt con có buồn nôn không cô?”. Câu nói hồn nhiên của bé  khiến Linh trào nước mắt vì thương con.

“Có lẽ, vì nghe quá nhiều lời kỳ thị, xa lánh về bệnh tật của mình nên lúc nào cô bé cũng mang suy nghĩ mình rất xấu xa và đáng sợ. Điều này càng thôi thúc mình muốn gắn bó, chăm sóc và bù đắp cho con nhiều hơn”, Linh xúc động nói.

Hàng ngày, thay vì dành thời gian đi chơi, tụ tập với bạn bè, mỗi giờ tan lớp, Linh vội vàng trở về nhà đón bé Phương. Ban ngày cô bé ở với Linh, tối muộn khi mẹ bán hàng xong, mới trở về nhà. 

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 6

Thời gian rảnh, hai cô cháu lại đi chơi, dạo phố 

Linh đưa con đi công viên chơi, tắm rửa, bôi thuốc và dạy con học chữ. Bé Phương thông minh, tình cảm nhưng có vấn đề tâm lý nên con rất khó tập trung, thường “học trước quên sau”.

“Những ngày đầu vô cùng vất vả, cứ ngồi vào bàn học là con lại nghĩ ra đủ lý do để chơi đùa, nghịch ngợm không yên. Cũng may, mình từng tiếp xúc và dạy học cho những đứa trẻ đặc biệt nên rất hiểu tâm lý của các con”, Linh nói.

Mỗi buổi học, hai cô trò thường chỉ dành khoảng 30 phút để học chữ, phép tính sau đó nghỉ ngơi, chơi trò chơi rồi mới tiếp tục ôn bài. Bé Phương rất thích nghe kể chuyện và vẽ. Con có thể dành hàng giờ, ngồi tỉ mẩn tô màu những đường nét trên bức tranh mà mình yêu thích.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 7

Đến nay, sau 1 năm bệnh tình của bé Phương đã đỡ rất nhiều, con cũng đã thuộc bảng chữ cái, đánh vần những chữ cơ bản

Đến nay, sau một năm kèm cặp, Phương tiến bộ thấy rõ. Con đã ê a biết đọc, đánh vần và làm những phép tính cơ bản nhất. Từ một cô bé gầy nhẳng, mụn nổi đầy mặt, Phương trông phổng phao, da hồng hào đặc biệt là bệnh viêm da của con cũng tiến triển rất khả quan. Dù chưa hết mụn, nhưng trên người không còn vết lở loét, con cũng tự tin hơn rất nhiều so với trước đây.

“Điều mình cảm thấy vui nhất là đến giờ con rất lễ phép, gặp người lớn biết chào hỏi, ai cho gì biết nói lời cảm ơn, khi sai biết khoanh tay nhận lỗi. Đến bữa ăn, Phương đã có thể tự biết xúc cơm, tự gắp thức ăn, ăn xong biết tự giác rửa tay, lau miệng. Những điều tưởng như bình thường với đứa trẻ khác nhưng với con đó là cả hành trình nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ”, Linh xúc động nói.

Chuyện cảm động về cô gái Hà Nội xinh đẹp từng bị kỳ thị vì nhận nuôi bé gái lở loét - 8

Bé Phương tíu tít, cười không ngớt mỗi lần cô Linh đến đón 

Thế nhưng việc nhận nuôi bé Phương không đơn giản như những gì Linh nghĩ. Ngày đầu tiên đưa bé Phương về nhà, mẹ Linh đóng sập cửa, quát to: “Con gái chưa chồng sao lại đi nhận nuôi đứa bé bệnh tật như thế? Có định lấy chồng nữa hay không?” rồi kiên quyết yêu cầu cô mang trả bé về nhà.

Linh kể, mẹ cô chỉ đồng ý việc chu cấp tiền cho bé chứ nhất định không chấp nhận việc cô nhận nuôi, chăm sóc Phương. Cho đến giờ, dù không phản đối quyết liệt như trước, nhưng hai mẹ con vẫn chưa thể tìm được tiếng nói chung.

Chưa kể, hàng xóm cũng nói ra, nói vào. “Nhiều người thấy hai cô cháu đi đường, thì kéo tay mình lại hỏi: Mày có bị làm sao không? Hay bị ai ép buộc? Có uẩn khúc gì không mà tự dưng lại mang đứa bé lang thang, bệnh tật đầy người về nhà ở thế?”. Mỗi lúc như thế, Linh bảo cô chỉ im lặng, bởi càng giải thích thì mọi người lại càng dị nghị, không tin.

Buồn nhất là mỗi lần đi siêu thị, mua đồ, hình dáng bề ngoài của Phương khiến nhiều chủ quán từ chối bán hàng cho hai cô cháu. “Nhiều người lắc đầu, xua tay, người tế nhị thì dắt tay mình ra góc riêng rồi nhờ đi sang quán khác bởi họ sợ khách hàng nhìn thấy sẽ không dám vào. Có lần, khi đứng xếp hàng đợi tính tiền ở siêu thị, mọi người dạt sang hai bên, buông ánh mắt kỳ thị như “vật thể lạ” nhìn hai cô cháu khiến mình rất buồn, càng cảm thấy thương con nhiều hơn”, Linh nói.

Cũng có nhiều người hiểu và thông cảm, thấy cô nhận nuôi bé Phương thì ngỏ lời góp vật chất để ủng hộ nhưng Linh đều từ chối. “Em làm giáo viên, lương tuy thấp thật nhưng đủ kinh phí để lo cho con. Điều em cần không phải là tiền bạc mà chỉ đơn giản là sự quan tâm của mọi người dành cho con. Em chỉ mong, mọi người không kỳ thị, xa lánh để con có thể hòa nhập, phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác”, Linh bày tỏ.

Nói về tương lai, Linh cho biết, cô sẽ tiếp tục nhận nuôi, chăm sóc và dạy bé Linh học cho đến khi nào con trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân mình. “Đó có thể là 5-6 năm nữa, cũng có thể là lâu hơn nữa. Tuy nhiên mong mỏi này của em còn phụ thuộc cả vào nguyện vọng của gia đình bé nữa. Có điều chắc chắn là em sẽ cố gắng để chăm sóc, dạy dỗ con tốt nhất có thể”, Linh nói.

Chiều muộn, cô bé Phương tíu tít khi nhìn thấy Linh từ xa. Bé vẫy tay, nhảy chân sáo rồi vòng tay ôm lấy Linh khi cô đến gần, miệng liên tục líu lo: “Yêu cô Linh nhất, cô Linh xinh nhất thế giới này. Sau này cô Linh về già con sẽ chăm sóc cô”. 

Đoạn đường ngắn trên xe về nhà, hai cô cháu kể đủ thứ chuyện, rồi lại cùng nhau cười giòn tan, hạnh phúc… Có nhìn cách Linh chăm sóc bé Phương mới cảm nhận tình cảm và sự yêu thương chân thành mà cô gái này dành cho cho bé gái thiệt thòi.

Hà Trang