Ăn một mình, ngủ một mình, khóc một mình, sợ các ngày lễ náo nhiệt: Bạn đã cô độc đến mức nào rồi?
Chúng ta ai cũng vậy, ai cũng từng ít nhất một lần trải qua những ngày mà tâm trạng ẩm ương, chợt buồn chợt âu sầu, chợt thấy cô đơn. Nhưng bạn đã cô độc đến mức độ như thế này chưa?
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác cô đơn đến cùng cực dù rõ ràng xung quanh vẫn là rộn rã tiếng nói cười? Bạn đã bao giờ cảm thấy lạc lõng đến mờ mịt dù đang ngồi giữa cả đám bạn bè? Có lẽ câu trả lời là có thôi bởi người lớn là vậy, cứ chợt vui chợt khóc, chợt buồn chợt chênh vênh. Cái giác ấy diễn ra thường xuyên đến mức người ta dần quen với nó, coi nó là một phần của cuộc sống hàng ngày.
Tâm trạng nửa vời ấy là câu chuyện không của riêng ai, vì có lẽ trưởng thành buộc người ta phải thế. Những guồng quay thời gian thì vẫn xoay vần, dù khó khăn, dù bực bội, dù mọi chuyện không như ý thì chúng ta vẫn phải gắng gượng mà sống. Để rồi khi cả người mỏi mệt, trái tim cũng không trở nên yếu mềm, ta mới cho phép mình được suy nghĩ vẩn vơ, được mơ mộng về những ngày ta chẳng còn một mình.
Tâm sự ấy đã được viết lại bằng những dòng đầy cảm xúc được chia sẻ rất nhiều hôm nay. Từng câu từng chữ như đang nói lên nỗi lòng của mỗi chúng ta – những người trẻ cô đơn:
“Có những ngày tự nhiên cảm thấy chán chường với tất cả mọi việc. Không muốn làm gì cả, cũng không biết phải nói gì cả.
Muốn có một người ở bên nhưng cầm điện thoại lên cứ trượt tìm hoài mà không biết nên gọi ai. Muốn đi đâu đó xa thật xa, bỏ lại tất cả, nhưng điều kiện không cho phép. Cứ cảm thấy thật ngột ngạt, bức bối trong bốn bức tường chỉ có một mình.
Nhìn bản thân chênh vênh đứng giữa những sự lựa chọn, cảm thấy thật thương. Có những việc muốn làm nhưng chưa đủ sức làm, cũng không biết phải bắt đầu từ đầu. Có những việc không muốn làm nhưng cũng không biết có nên kết thúc không, phải kết thúc thế nào.
Có những ngày chuyện buồn cứ lặp đi lặp lại mãi. Những điều không tốt cứ còn hoài, chẳng thấy khá hơn. Dù bản thân đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực rất nhiều. Nhưng mãi cứ nhận về những điều thất vọng.
Không biết là vì sao. Buồn đến mức chẳng muốn đối diện với ai.
Có những ngày như thế, cảm thấy mình như không có lối thoát. Một mình ngồi bó gối đầy sợ hãi, chịu đựng những đớn đau, mệt mỏi trong lòng.
Thèm được ai đó kéo ra khỏi tất cả. Thèm được một ai đó đỡ đứng lên, dìu đi, ôm vào lòng nhẹ nói: Thôi nào, có anh đây rồi…”
Những ngày như thế chẳng cụ thể là ngày nào, ấy vậy mà cứ hiển hiện trong cuộc đời mỗi chúng ta. Ừ thì thế đó, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường với hỉ nộ ái ố, vẫn loay hoay giữa tình-tiền-gia đình-các mối quan hệ. Thế thì phải tránh làm sao những lúc tâm trạng chợt trở nên không tốt, chi muốn ngồi ngẩn ngơ một mình? Tránh sao nổi những lúc muốn chạy trốn, muốn được yếu đuối, không để ai nhìn thấy vết thương của mình? Tránh sao nổi những giây âu sầu vì đi ngang một con phố quen, bắt gặp một gương mặt quen nhưng nay hai ta chỉ là người lạ?
Bên dưới bài đăng đã có rất nhiều người để lại bình luận đồng cảm, người than phiền sống âu sầu chi cho mệt, người lại cảm thấy an ủi khi biết không riêng gì mình đơn độc, mà chúng ta ai cũng như nhau:
“Càng lớn con người ta càng trở nên cô độc. Tận cùng của cô đơn chính là tất cả phải gồng gánh một mình, chịu đựng một mình, không có lấy một người để tâm sự, để trải lòng. Tận cùng của cô đơn chính là ăn một mình, xem phim một mình, bệnh tự lo, nằm viện một mình. Một mình vui, một mình khóc”, Đình Trúc Liễu.
“Thực ra ai cũng cô đơn, nhất là khi về đêm, chẳng qua có người phơi bày sự cô đơn ấy ra, có người lại cứ ôm nó trong lòng để rồi cô đơn chất chồng cô đơn“, Thương Hoài Phạm.
“Có những ngày thật lạ các cậu nhỉ, chênh vênh mà chẳng hiểu mình chênh vênh vì nỗi gì”, Thiên An.
Thôi thì đành ngậm ngùi tự nhủ, cuộc sống mà, ai biết sẽ ra sao…
Tổng hợp