“Nick ngoại” tiếp thêm khát vọng cho cô bé “Nick nội”
Không khuyết tật tâm hồn
Chúng tôi đến nhà Chi một chiều chủ nhật. Sau cuộc gặp gỡ, giao lưu với Nick Vujicic tại Hà Nội, nhiều người ở TP. Yên Bái biết đến gia đình Chi. “Cứ đi tới cuối đường Thành Công, hỏi nhà cháu Chi, con bố Nam là ai cũng biết”, người phụ nữ trung niên nói.
Sau khi chúng tôi pha trò, Chi mới sôi nổi. Cô bé góp vui bằng những câu chuyện với bạn bè. Nghe kể chuyện, thỉnh thoảng Chi cười. Bố Chi bảo, dù không có tay, chân như các bạn, nhưng Chi rất hiếu động, thông minh.
Những gì có thể làm được, Chi tự làm, không nhờ bố mẹ hay người thân. Vài năm trước, Chi tự đi lên bậc thang, không cần người bế. “Cháu đặt hai tay lên bậc thang, sau đó dựa cằm vào và nâng người lên”, anh Nam nói.
Chi cũng không mặc cảm trước bạn bè. Ở nhà hay ở trường, Chi luôn vui chơi với bạn.
Tuy nhiên, cũng có những lúc bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt. “Có hôm cháu về bảo bị bạn gọi là không chân, không tay. Nó cũng buồn lắm, nhưng chỉ một lúc là lại quên. Trẻ con mà. Với lại, Chi có em trai. Hai chị em chơi đùa với nhau nên cũng mau quên”, anh Nam kể.
Chan hòa niềm vui
Anh Nam kể, ngày Chi ra đời, ai cũng bất ngờ. “Lúc mang thai, gia đình đi siêu âm tim thai thấy bình thường. Chỉ đến khi sắp sinh thì bệnh viện mới thông báo thai không bình thường, nhưng cũng không biết cụ thể bị thế nào”.
Khi được biết Nick Vujicic sang Việt Nam, anh Nam mong muốn cho con gái mình gặp mặt một lần, để con có thêm nghị lực, niềm tin vào cuộc sống…
Nhiều người xúc động khi đọc những dòng tâm sự của anh Nam cùng bức ảnh bé Chi đăng trên facebook: “Ông nội cháu là một đại tá đã mang thân mình cống hiến cho đất nước, bao năm lăn lộn ở chiến trường, vì Khe Sanh thân yêu. Và bố cháu với căn bệnh dị ứng máu và còn cháu thì…. Mong ước của cả gia đình làm sao cho cháu một lần được gặp Nick để con thấy nghị lực sống, vươn lên, ngẩng cao đầu, không mặc cảm số phận…”.
Và mong muốn của bé Chi được đông đảo cư dân mạng tiếp sức, tặng vé để em gặp Nick.
Bé Chi, dù bị khuyết tật nhưng cũng không làm bố mẹ phải buồn. Ngoài niềm vui học hát, múa với bạn bè, Chi còn thích đọc thơ, vẽ tranh.
Chị Trịnh Ngọc Thủy, mẹ Chi kể, đêm trước khi xuống Hà Nội gặp Nick, dù đã 23h đêm, Chi còn nhờ mẹ lấy giấy, bút để vẽ chân dung chú Nick. Vẽ rồi, Chi ngồi tô màu xong mới đi ngủ. Bố Chi cũng còn lưu giữ nhiều clip ghi cảnh Chi đọc thơ và hát.
Hiện Chi đang theo học trường tiểu học Nguyễn Thái Học và nhờ sự dạy dỗ tận tình của các thầy cô, 2 năm gần đây, Chi đã biết đọc, biết viết. Trên chiếc bàn học bằng gỗ ở giữa nhà, chị Thủy lấy ra vài cuốn vở tập viết của Chi. Dù không có tay lành lặn, Chi vẫn viết được nét chữ khá đẹp và ngay ngắn.
Đến giờ học bài, Chi ngồi vào bàn. Chiếc bút máy được kẹp chặt vào một bên tay và miệng. Mỗi nét chữ đưa đi, tay và miệng Chi lại di chuyển theo. “Khi đi em hỏi, khi về em chào…”, Chi đánh vần, rồi kẹp lại chiếc bút vào miệng, viết từng chữ trên cuốn vở ô ly. Anh Nam bảo, nhiều khi viết xong chữ, tay Chi sưng tấy lên.
Tiễn khách ra về, anh Nam bảo, chỉ có một ước mơ là xã hội tạo điều kiện để bé Chi có thể hòa nhập được với cộng đồng, có cuộc sống bình thường như bao bé gái khác.
Anh Nguyễn Đình Nam, phụ huynh bé Linh Chi cho biết: “Sau hôm giao lưu với chú Nick về, Chi bạo dạn hơn. Cháu chơi đùa với các bạn tự tin hơn, không còn e dè như trước. Chuyến đi cũng giúp Chi gặp được nhiều bạn có hoàn cảnh giống mình nên cháu cũng bớt tủi thân. Cháu chia sẻ sau này lớn lên muốn làm cô giáo”. |
Theo Trường Phong
Tiền phong