Hồng Ánh: “Tôi trượt quốc hội không phải vì bị tố tình”
Hình như chị đang chờ đợi và háo hức với những vai diễn ngược lại với các tuyến nhân vật chịu thương chịu khó đã xây dựng bao nhiêu năm qua?
Chẳng phải bây giờ mà đã từ rất lâu rồi. Nói để bạn biết tôi từng đi casting cho Những cô gái chân dài, Ba mùa (cho vai cô gái điếm) và mới nhất là Long Ruồi (vai diễn của Phi Thanh Vân). Đơn giản là vì tôi tự tìm cho mình sự thay đổi chứ không thể ngồi đợi được, trừ khi tôi tự làm phim cho chính mình. Nhưng sau khi đi casting tôi mới phát hiện ra khi người ta mời tôi chỉ là một phương án dự phòng và cũng là một kênh để tiếp xúc với một gương mặt đã quen thuộc mà trước đó chưa từng có cơ hội làm việc cùng.
Đạo diễn có thể an toàn khi không chọn chị cho vai diễn kiểu vậy, nhưng bản thân chị cũng không quyết liệt khi không làm mọi cách (không phải thủ đoạn) để có được vai diễn đó?
Đạo diễn hay êkip cũng phải cân nhắc nhiều lắm về những giá trị khác của diễn viên mang lại bên cạnh chuyện nghề. Tôi không phải là cái tên của các event, của truyền thông, của thị trường, ít cập nhật những bộ ảnh mới. Con đường tôi đi rất bình thường hơn nữa tôi cũng không thể nào làm được những điều như bạn nói, nó thuộc về tính cách. Tôi chỉ chờ đợi khi đạo diễn và cả tôi cùng ý thức được cả hai bên cùng làm mới chứ không thể theo cách tấn công đạo diễn, làm mọi chiêu trò.
Nhưng bản thân chị cũng rất mâu thuẫn khi muốn phá cách nhưng vẫn nhận vai diễn “một màu” giống như chị từng đóng trước đây?
Quyết liệt với vai diễn và cả nể cũng là tôi, điều này tôi đã nhấn mạnh trong các bài trả lời phỏng vấn trước đây rồi (cười). Có những vai diễn tôi nhận lời vì quan hệ cá nhân nhiều hơn là vì tôi cần vai diễn đó. Nhuệ Giang trở lại với Hồng Ánh bởi vì cũng có nhiều người từ chối và tôi không thể từ chối được vì chị Giang chờ tôi quá lâu, và bản thân chị cũng không thể tìm được một diễn viên nào khác. Bây giờ người ta dễ dàng làm phim chiếu rạp với khả năng thu hồi vốn nhiều hơn là những bộ phim kiểu như Tâm hồn mẹ. Có vào trường hợp của tôi bạn mới hiểu được vì sao tôi không thể từ chối.
Chị có ý thức được chính sự cả nể đó đang giết chết tên tuổi của chị bởi sự cũ mòn lặp lại nếu chị không dừng lại sự cả nể?
Chắc chắn sẽ có lúc nào đó tôi phải dừng lại, nhưng chính trong những vai diễn như trong Tâm hồn mẹ thì tôi vẫn có sự tìm tòi mới, sự khác đi của người mẹ khi đó là một bà mẹ, hồn nhiên, bản năng, sống mạnh về ham muốn tình dục. Đây là phim tôi khỏa thân khá nhiều, thậm chí nhiều nhất trong các phim tôi tham gia từ trước đến giờ. Nó sẽ khác những Đời cát, Thung lũng hoang vắng, Trái tim bé bỏng… Bạn hãy đợi phim ra rồi sẽ thấy sự khác biệt đó.
Chị cũng là diễn viên chịu khó cởi đồ nhất trong phim và chị không ngại nếu bị gán biệt danh “Diễn viên thích nude”?
Đúng là theo tổng hợp thì tôi cởi đồ trên phim khá nhiều, nhưng may mắn là tôi chưa bao giờ bị xếp vào hàng “quả bom sex” hay kiểu như mọi người trông đợi ở một thân hình sexy. 16 năm với nghề chắc chắn mình sẽ già cỗi và cũ kỹ, thử thách khó khăn vô cùng lớn. Con người thì vẫn vậy nhưng vẫn phải băn khoăn làm mới và tôi thấy tôi hợp với những dạng vai như rất quái đản, hoặc rất hài hước hoặc dị dạng méo mó về tâm hồn sẽ khiến khán giả hào hứng đón xem hơn là những vai chịu thương chịu khó. Tôi không chê dạng vai đó nhưng hiện tại cũng có những diễn viên mới có thể đáp ứng được dạng vai đó. Bạn phải biết là tôi đã từ chối nhiều lắm những vai diễn bà, mẹ chịu thương chịu khó như thế.
Chị có biết chuyện chị ứng cử đại biểu quốc hội cũng khiến nhiều ý kiến cho rằng chị là một người phụ nữ tham vọng? Chị có thất vọng khi chị không trúng cử?
Chị có nghĩ những dư luận không tốt đợt đó chính là nguyên nhân khiến chị không trúng cử?
Không, tại vì phần lớn dân mình là lao động nghèo và đơn vị bầu cử tôi là Nhà Bè và Cần Giờ với đa phần người lao động nghèo, tivi điện nước còn chẳng có mà xem nói gì đến Internet. Tôi mừng lắm khi đi tiếp xúc cử tri, họ nhận ra tôi và đó là một cái thuận lợi một nghệ sĩ ra tranh cử. Tôi biết được những vùng sâu vùng xa, họ vẫn còn thiếu thốn về tinh thần lắm nên nghệ sĩ với họ rất quý. Văn hóa họ thiếu thốn nhưng nó vẫn không cấp bách bằng chuyện họ ăn gì, mặc gì hàng ngày. Rồi sau chuyến đi đó, tôi nhận trợ cấp một em bé mỗi tháng vài trăm ngàn để em đi học. Tính ra cả năm thì số tiền bằng mấy xuất diễn của mình và tôi sẽ trợ cấp cho cậu bé đó đến năm 18 tuổi. Tôi sẽ cố gắng vận động những buổi khám chữa bệnh miễn phí, những buổi biểu diễn văn nghệ miễn phí ở những chỗ như thế. Tôi thấy đó cũng là một trải nghiệm quý giá đó chứ.
Nói trở lại trường hợp blogger Sao Việt và sự tác động trong trường hợp cụ thể là chị, chị muốn nói gì về chuyện này?
Tôi thấy nó là một biểu hiện dân chủ, tiếng nói đa dạng. Tôi không thể bắt buộc mọi người phải yêu quý tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận một bộ phận khán giả, độc giả nhìn nhận tôi theo hướng đó. Tôi phân loại rõ ràng thể loại báo chí nào thì có đối tượng bạn đọc đó, và tôi cũng không phủ nhận chuyện đó cũng tác động đến gia đình tôi trong một thời gian. Thật may cuối cùng nó cũng qua.
Theo CSTC/TTOL