Tại sao mẹ lại “ác” với tôi như vậy?

Tác giả: coaynoiĐăng ngày: 15/01/2012Lần cập nhập cuối: 09/02/2021

Tôi năm nay vừa bước sang tuổi 19, hiện đang học tại một trường ĐH tư thục nổi tiếng ở Hà Nội. Tôi có một cuộc sống hoàn toàn bình thường như bao gia đình khác. Gia cảnh nhà tôi không khá giả so với mặt bằng chung hiện nay là bao, nhưng nhìn chung vẫn thuộc dạng đủ ăn đủ mặc.

 

Như hầu hết bạn gái bình thường khác, tôi có một người bạn trai, anh rất tốt và quan tâm đến tôi. Tôi có bạn bè thân thiết, nhiều mối quan hệ thú vị, bố tôi là một người hiền lành và có học thức, luôn lắng nghe và chia sẻ với tôi…

 

Nếu nhìn bề nổi, thật sự tôi đang có một cuộc sống tuyệt vời hơn so với rất nhiều bạn. Nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, ngay từ bé tôi đã hiểu, mãi mãi tôi sẽ không thể có một gia đình trọn vẹn, thật đau khổ là lại vì chính mẹ mình.

 

Hồi tôi còn đang bập bẹ đi học mẫu giáo, mẹ đã luôn là một người vô cùng nghiêm khắc với từng hành động của tôi. Không tập viết đủ bài, quên bảng cửu chương hay trót làm sai chuyện gì đó, thì những cơn ác mộng đòn roi của mẹ lại bắt đầu giáng xuống người tôi.

 

Mẹ đánh tôi dường như không hề biết mỏi, những vết thâm tím khắp mình mẩy, những cái tát khiến tôi điếng người, và đáng sợ hơn nữa là những lời mắng mỏ của mẹ tôi, trời ơi thật quá sức tưởng tượng, ngay cả hiện tại tôi cũng không thể nào chịu đựng nổi.

 

Mẹ đay nghiến tôi bằng những từ ngữ thô thiển nhất, so sánh tôi với các loài động vật mà bao giờ người không bằng chúng cũng là tôi. Những lời nói ấy đi theo tôi suốt cả tuổi thơ, trở thành một vệt đen kí ức mà tôi không thể nào quên.

 

Tôi nhớ có lần hồi tiểu học, do để quên cái áo ở lớp bán trú mà sau hôm ấy tôi đã phải nghe mẹ quát to đến mức vang cả ngõ từ khi còn sáng sớm. Rồi suốt cả quãng đường đi học cho đến trước cổng trường, mặc cho bao người đi qua nhìn ngó, mẹ vẫn đứng đấy mắng tôi như thể tôi là một đứa ăn hại nhất trên thế giới, mà không để ý đến khuôn mặt sợ hãi và ngượng ngùng đến phát khóc của tôi.

 

Tại sao mẹ lại

Tôi luôn mong 1 lần được nghe mẹ gọi “Con ơi”, thay vì “Mày – tao” (Ảnh minh họa)

 

Hay như trong suốt tuổi thơ mình, tôi chưa từng một lần được phép đi sinh nhật bất kì ai là bạn bè, vì mẹ tôi ngại đưa tôi đi nên coi như cấm hẳn. Có một điều khiến tôi rất buồn và từng khao khát có được, đó là muốn mẹ gọi tôi bằng tên, hay đơn giản như “con ơi” thay vì “mày-tao” như thường lệ.

 

Thế nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa một lần đạt được ước muốn đó, dần dần tôi chán, chẳng còn mong đợi nữa. Có lẽ, những năm tháng bán hàng vất vả đã khiến mẹ tôi trở nên chai lì và vô tâm, nhưng dù sao tôi vẫn không ghét bỏ gì mẹ, chỉ đến khi những ngày tháng kinh hoàng ấy đến, tôi mới thấy kinh sợ thật sự trước bản năng của mẹ tôi…

 

Hồi lớp 11, lần đầu tiên tôi được tỏ tình. Lúc ấy, tôi rất trẻ con và chỉ thấy vui vui chứ hoàn toàn không có ý tiến triển gì cả, vậy nên tôi mới kể cho mẹ nghe. Ngay lập tức, mẹ bắt đầu kiểm soát từng hành động của tôi.

 

Tôi đi học có bố đưa đi đón về. Bạn bè rủ đi chơi sao? Đừng hòng mà được. Mẹ thu điện thoại của tôi, đi theo tôi từng bước, kể cả tôi chỉ ra ngõ rồi về (nhờ bác xe ôm quen kể tôi mới biết rằng, có những lần tôi đi mua thẻ điện thoai ngay cách nhà có mấy bước, mẹ tôi cũng đi ngay theo sau).

 

Thời gian ấy quả là ngột ngạt đến kinh khủng, cả ngày của tôi chỉ là ăn – học – ngủ gói gọn từ trường về nhà. Vậy nên, có 1 lần tôi lén mẹ đi chơi vài tiếng buổi chiều, lấy lí do là đi học thêm, về nhà bị phát hiện, vậy là cả ngõ hôm ấy được chứng kiến cảnh mẹ tôi mắng tôi là 1 con đú đởn, chỉ thích hơi trai.

 

Tôi khóc vì ức, mẹ tôi liền đánh tôi như thể đang đánh ghen vậy, mẹ giật tóc, ném cả chiếc ghế vào đầu tôi, liên tục đấm đá… mà không cần nghe tôi giải thích.

 

Đúng là tôi sai vì đã nói dối, nhưng sao mẹ lại nỡ đánh tôi kinh khủng vậy! Tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn chết thôi, khi mà trong giấc ngủ vẫn nghe văng vẳng ngoài cửa phòng tiếng mẹ tôi đang rủa tôi chết đi cho mẹ tôi đỡ nhục, cho nhà đỡ tốn cơm nuôi một con đ… (mẹ đã nói về con đẻ của mẹ như vậy đó).

 

Thế rồi thời gian qua đi, những oán hận mẹ tôi cũng dần nguôi ngoai, tôi và mẹ lại bình thường. Nhưng rồi mẹ tôi vẫn trút giận lên gia đình. Mẹ bắt anh tôi phải lấy 1 chị nhà giàu mẹ ướm sẵn, anh tôi không chịu vì đã có người yêu.

 

Từ lúc ấy, mẹ coi như không có anh tôi trên đời. Hỏi – mẹ không thưa, đến sinh nhật mẹ, anh tặng quà, mẹ vứt nguyên vào xó không hề đụng vào. Quả thực, mẹ cũng chỉ vì lo cho anh tôi, nhưng cách thể hiện của mẹ tôi thật kinh khủng, khiến không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng với những lời chì chiết, mạt sát anh tôi.

 

Bố tôi can thì mẹ tôi sẵn sàng quay ra xưng “mày-tao” cùng ngôn ngữ chợ búa, chửi bố khiến tôi thật không thể chấp nhận nổi, còn bố tôi thì chỉ im lặng để giữ hòa khí vì biết tính mẹ tôi.

 

Tôi thật sự sợ và… ghét chính mẹ ruột của mình. Tôi thương bố luôn phải chịu đựng mẹ, cũng bức xúc khi mẹ ép duyên anh tôi như thể một kẻ hám tiền, và cách mẹ tôi đối xử với những gì mà tôi yêu quý…

 

Có thể nỗi lo cơm áo gạo tiền đã khiến mẹ trở nên như vậy, nhưng tại sao mẹ lại chọn cách chửi bới, suốt ngày “mày-tao” với những người thân yêu của mẹ như thế? Chúng tôi không phải gia đình của mẹ hay sao?

 

Thực lòng, tôi viết ra chỉ để giải tỏa, còn tùy mọi người phán xét. Cứ cho tôi là kẻ bất hiếu khi nói mẹ vậy, hay nghĩ tôi là kẻ không ra gì khi “vạch áo xem lưng” đi, nghĩ tôi có mẹ mà không biết quý trọng, tôi sẽ chấp nhận hết.

 

Tôi không thể tìm ra nơi để mình trút bỏ được những gì đã đè nén trong tôi suốt mười mấy năm qua, cho đến khi đọc được chuyên mục này. Vậy nên, thật sự cảm ơn vì đã lắng nghe tôi!

 

Theo PLXH