Chuyện tình cảm động sau bộ ảnh kỷ niệm 65 năm ngày cưới bên xe lăn
Tác giả: coaynoiĐăng ngày: 12/06/2018Lần cập nhập cuối: 05/01/2021
Theo anh Trần Nam chia sẻ, vì thính lực suy giảm nên ông Nai rất khó khăn để nghe được hết những điều người khác nói, thế nhưng bà Sâm vẫn hằng ngày nhẹ nhàng chuyện trò tâm tình cùng người bạn đời của mình.Anh cũng cho biết ông bà anh vốn quê gốc ở Quảng Bình nhưng khi chiến tranh đã đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, gặp nhau nơi đất khách quê người rồi từ đó nên duyên vợ chồng. Sau khi kết hôn ông Nai và bà Sâm quyết định sinh sống và lập nghiệp ở Yên Bái, đây là quê hương thứ hai của đôi vợ chồng này.Kết quả của cuộc hôn nhân đầy hạnh phúc chính là 4 người con, giờ đây khi con cái đã lớn khôn và có gia đình, ông bà sống giản dị và vui vẻ bên nhau. Từ nhỏ Trần Nam đã sống cùng ông bà, câu chuyện về tình yêu của ông bà cũng tác động một phần không nhỏ đến quan niệm tình yêu của chàng trai này.Ông Nai đã trải qua 3 lần tai biến nên sức khỏe giảm sút đáng kể, tâm trạng của ông cũng vì thế thay đổi. Trần Nam tâm sự: “Ông bây giờ nghe đã kém rồi, cũng hay bực bội vô cớ, rồi có khi quát bà. Nhưng bà vẫn vậy, vẫn ngồi cạnh ông, nói chuyện với ông cho dù ông không đáp trả. Mỗi khi ông quát hay mắng bà, bà cũng đều im lặng, im lặng ở đây không có nghĩa là giận hờn, mặc kệ, mà đó là hiểu nhau, hiểu tới từng chút một, bà hy sinh cả tuổi thanh xuân để bên ông. Điều đó đủ để thấy tình cảm và sự hy sinh lớn lao đến nhường nào”.Bây giờ ông Nai phụ thuộc vào xe lăn, bà Sâm vẫn hằng ngày chăm sóc chồng chu đáo, ân cần, ngọt ngào như chính chuyện tình hơn nửa thế kỷ của ông bà.
Có dạo tôi nghe được câu chuyện về một chàng trai chỉ muốn yêu, không muốn cưới, chỉ thích tự do vùng vẫy khoảng trời riêng mà chẳng bận tâm cho cô gái bên cạnh một danh phận đường đường chính chính. Tự nhiên trong đầu tôi nghĩ rằng, người trẻ bây giờ thật lạ, với họ đích đến của tình yêu không phải là hôn nhân, và vì thế nên anh lấy tư cách gì bắt cô ấy đợi chờ mòn mỏi hết cả tuổi xuân?
Trong mắt anh, cô là một người phụ nữ hoàn hảo để trở thành vợ và mẹ của các con anh sau này. Thế nhưng thứ anh kiếm tìm thì mãi không thể thấy ở cô...
Trên con đường phủ đầy lá đổ, bóng mùa thu nghiêng ngả theo từng bước anh đi, ngày một xa dần. Tôi vốn đã biết trước thời khắc này sẽ xảy đến, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy. Nắng tắt, đôi vai hao gầy không thể cõng hết nỗi cô đơn, còn lại trơ trọi mảnh tình rơi lả tả, vậy là chấm hết cho câu chuyện người thương kẻ lãng quên.
Thật ra, có một giai đoạn trong tình yêu mà tôi tạm đặt tên là chẳng có gì để nói với nhau. Người này lặng im mải miết đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, còn người kia trách cứ hờn dỗi, thế là bỗng chốc đoạn tình trở nên mỏi mệt, đầy hoài nghi.
Tôi luôn nghĩ, người khó quên lãng nhất vốn dĩ chẳng phải mối tình đầu, không phải “gã” đàn ông bội bạc ném tình xuống vực sâu mà chính là người mà đến một lời yêu bạn cũng chưa từng đủ can đảm để nói ra. Vì chưa từng nói nên mãi mãi bạn cứ day dứt, chìm đắm trong những ân hận, tiếc nuối không hồi kết.