Cưới là cho mình, không phải cưới cho xã hội
27 – chẳng còn trẻ trung theo kiểu đầy năng lượng, nhưng nói cho công bằng, cô gái 27 vẫn trẻ, thậm chí họ mặn mòi hơn cả về sắc đẹp lẫn cốt cách. Cô gái 27 có sức hút đặc biệt khiến người khác nửa muốn tiến lại gần nửa lại dè chừng bâng khuâng…
Quê tôi cách Sài Gòn ngàn cây số. Ở cái xóm nhỏ ấy, lứa đàn em cách tôi cả sáu bảy tuổi ngày xưa cùng bay nhảy ngoài đồng, thả diều bắt châu chấu, đều đã lập gia đình. Chỉ duy nhất mình tôi mỗi lần về quê đều “một mình một ngựa”.
Có lẽ vì thế nên bố mẹ đã sốt ruột và hối con gái yêu đi, cưới đi. Nhưng lần nào tôi cũng chỉ cười. Tôi biết, bố mẹ chẳng qua lo tôi thân gái một mình không người chăm sóc nơi tha hương, nên khuyên răn cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng dạo gần đây tôi lại nghe hàng tá câu thúc giục từ nhiều người khác, thậm chí nói đùa mỉa mai “Muốn lấy chồng lắm rồi mà chưa có ai thèm rước chứ gì?”. Xin hỏi, có quy định nào bắt buộc lấy chồng trước 25 hay trước 30 không? Khái niệm của “Ế” là chưa có người yêu/ chưa có chồng hay sao?
“Chồng” thôi mà, có gì đâu phải “muốn” và “ham”?
Những cô gái 27 tuổi, đủ học thức, đủ sâu sắc để hiểu mình cần gì trước cần gì sau. Có người dành thanh xuân để lo lắng cho gia đình, bố mẹ, em út; có người dành thời gian cho công việc; có người trải qua dăm ba mốt tình nhưng chẳng chọn. Thế nhưng, họ vẫn hài lòng với những gì mình đã làm, thậm chí hy sinh. Ai biết được, cưới chồng không nằm trong check-list quan trọng của họ?
Họ cũng đủ chín chắn để bình thản trước những guồng quay của cuộc đời, họ không sợ hãi vì bị xã hội gắn nhãn “ế”. Họ tự tin và kiêu hãnh vì được sống một tuổi trẻ thật dài, sống cho bản thân thật chậm, tự tại, ung dung. Và quan trọng là, họ nhưng chưa thật sự sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân.
Không phải chảnh chọe, không phải tự cao, không phải tự làm nàng công chúa chờ đợi hoàng tử. Những cô gái 27 tuổi, họ cũng chông chênh, cũng yêu thương, tổn thương như bao người khác. Có chăng cái duyên chưa tới, cái nợ chưa đủ. Thời điểm đẹp nhất của người con gái, họ gặp không đúng người. Còn người thật sự phù hợp lại đến vào giai đoạn chưa chín. Bạn có đủ can đảm trải qua cuộc sống một mình, sống xa gia đình lớn và không gia đình nhỏ, giống như họ không?
Cưới, là lựa chọn của cá nhân mỗi người, không phải trách nhiệm xã hội!
Cớ sao xã hội phải gây áp lực, nói ra nói vào, nhòm ngó vào đời sống riêng tư của người khác và phán xét? Cô này ế, cô kia kén chọn, cô khác có vấn đề về giới tính hay tâm linh… Cuộc sống này chưa đủ mỏi mệt, những nỗi lo chưa đủ lấp đầy suy nghĩ hay sao? Stress vì dư luận có lẽ chẳng còn xa lạ, ít nhất là với bản thân tôi.
Cưới một ai đó là lựa chọn cho cả một đời, một cuộc đời do chính mình chịu trách nhiệm, không phải của bất cứ ai. Bởi vậy, cưới sớm hay trễ, không phải là vấn đề đáng bàn luận. Nếu có thể, hãy quan tâm ai đó bằng câu hỏi họ có hạnh phúc với cuộc sống hiện tại không và hãy mong là tương lai của họ sẽ bình yên đủ đầy.
Tất nhiên tôi không ủng hộ việc sống độc thân. Một người thầy từng nói với tôi rằng, không có chồng không sao cả, nhưng đến một độ tuổi nào đó, khi gặp bạn bè, em sẽ không có câu chuyện nào khớp với họ, bởi lúc bấy giờ họ sẽ nói nhiều về gia đình, con cái. Tôi nghĩ cũng phải thôi. Còn nhiều bạn nữ có thể sẽ phản ứng rằng, lúc đó sẽ nói về chuyện đi du lịch, mua sắm, bộ cánh màu vàng hay bộ móng màu be… Nhưng cuộc đời mỗi người, ngoài bản thân mình ra, vẫn cần một ai đó để yêu thương, lo lắng
Tóm lại, cưới chồng là một điều vui (hỷ sự) như xưa giờ vẫn thế. Nhưng cưới hay không, cưới sớm hay muộn, chẳng phải là chuyện của xã hội. Cho dù là 27 tuổi, hay thậm chí 37 tuổi, sống vui vẻ, hạnh phúc, có trách nhiệm, là đã hoàn thành “sứ mệnh đến trái đất” này rồi.
(Sưu tầm)