Năm nay 27, vẫn chưa cưới, làm ơn không hỏi!
Hôn nhân cũng như đi giày, vừa chân hay không, chỉ mình mình biết.
Nhiều lúc tôi cũng không biết là có những người, ngoài chuyện tình yêu, lấy chồng, sinh con, mối quan tâm của họ còn có lĩnh vực nào khác nữa không. Để khi hỏi về chuyện lấy chồng, tôi còn có thể ‘lái’ sang chuyện khác.
Tôi năm nay 27 tuổi – cái tuổi mà người ta nghĩ sẽ phải ổn định, tức là có một công việc, có một ông chồng, và có một gia đình nhỏ. Thế nhưng tôi nghĩ mình chưa đạt đến ‘cảnh giới’ ấy, bởi còn lông bông lắm lắm.
Nếu ai cũng đi được đúng lộ trình thường tình ấy thì đã không phải mệt mỏi trả lời những câu hỏi không biết câu trả lời thế này: ‘Bao giờ lấy chồng?’, ‘Năm nay cưới chưa?’, ‘Bao giờ được ăn cỗ?’… Lắm lúc nghĩ giá như nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy một anh chồng đứng trước mặt, hay giả dụ như chỉ cần lên ủy ban đăng ký kết hôn sẽ được phát luôn chồng, chuẩn bị vali đi tuần trăng mật chỉ cần đến đó chồng đã chờ rồi thì không phải bàn. Thế nhưng hôn nhân cũng như đi giày, vừa chân hay không, chỉ mình mình biết.
Chỉ mình mới biết người đó có thể ở bên mình trong quãng thời gian còn lại, để mỉm cười vui vẻ khi thức dậy thấy khuôn mặt người ta bên cạnh, đủ giận dỗi mỗi lần người ta lỗi hẹn, đủ yêu thương để dù đôi lúc chán ghét thì vẫn ở lại bên nhau.
Thế đấy, cuộc đời tôi có một nguyên tắc, bao giờ chắc chắn một điều gì sẽ thông báo cho cả thiên hạ. Thế nên chuyện lấy chồng, bao giờ có quyết định chắc chắn, tôi sẽ thông báo rằng mình tìm được một đôi giày ‘xịn’ vừa vặn để đi cả đời rồi. Còn bây giờ chưa lấy chồng đâu, xin đừng hỏi nữa mà!
Gặp nhau đừng hỏi chuyện lấy chồng, hãy nói chuyện vu vơ
Từ chuyện ai gặp cũng hỏi chuyện lấy chồng, tôi bỗng dưng thấy mình đôi khi trở thành một con bé xấu tính cáu kỉnh. Thế nên cứ gặp bạn bè, sẽ dặn luôn đừng nói chuyện lấy chồng, hãy nói chuyện vu vơ, đi mua sắm, đi làm đẹp, đi cà phê hưởng thụ, để thấy cái chuyện lấy chồng nó ‘thường’ lắm, lên ủy ban mà ủy ban vẫn chưa ‘phát chồng’ thì cưới làm sao mà cưới được!
Tôi luôn quy định rằng mình không cần làm một người luôn có vị trí cao nhất trong bất kỳ mọi việc nhưng khi lấy một người đàn ông – với anh ấy, tôi phải là người được yêu thương và bảo vệ nhất. Nó giống như việc dù tôi chỉ là một chấm mờ nhạt giữa phố đông người, nhỏ bé trên đường phố, nhưng trong thế giới người đó, tôi đủ cao và to lớn để anh ấy nhìn thấy và quay về khi lạc đường.
Khi đó, chuyện lấy anh ấy sẽ là chuyện mà tôi tự hào nhất, đắc ý nhất trong cuộc đời này, để rồi tôi quyết sẽ chiến đấu đến cuối cùng để giành thắng lợi mà ở bên người ta cả đời.
Có người bảo rồi, thật sự nếu gặp đúng người, thì cho dù tương lai gian nan trắc trở, cho dù trước mắt là ngàn núi vạn sông, hôn nhân vẫn là một sự điên cuồng đáng để thử. Vậy nên khi chưa gặp đúng người, thì tôi vẫn khẳng định bây giờ, hay trong năm nay chưa lấy chồng đâu, thế nên là đừng hỏi.
Thật sự nếu gặp đúng người, thì cho dù tương lai gian nan trắc trở, cho dù trước mắt là ngàn núi vạn sông, hôn nhân vẫn là một sự điên cuồng đáng để thử.
Trong lúc chờ gặp người ấy, tôi sẽ để dành trọn hạnh phúc này, mỗi khi khó chịu, cô đơn cứ lấy ra để nhắc nhở bản thân mình vẫn ổn, rồi đến lúc cái ngày ấy đến, anh từng bước đi tới trước mặt tôi, để tôi đủ tươi tỉnh mỉm cười mà thổ lộ: ‘cuối cùng cũng đợi được người đàn ông của đời mình rồi’.
Với tôi tình yêu, nhất là chuyện hôn nhân là chuyện cực kỳ cực kỳ nghiêm túc và to lớn, to hơn cả vài lần thi đại học. Thế nên một lần nữa tôi nhắc lại nguyên tắc của mình, bao giờ lấy chồng, sẽ thông báo! Anh em, bạn bè, cô dì, chú bác, bố mẹ chỉ cần bình tĩnh và chờ đợi thôi…
Tổng hợp